Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư


Gã đàn ông xông vào phòng nghỉ dành cho khách rồi lôi cổ áo của Miên Lễ xách lên, vừa đó kề dao vào cổ cô.
Miên Lễ bị tác động đột ngột như vậy thì hụt hơi, phổi cô đau nhức ho lên rất khó chịu.
Aissss! Mấy tên bảo vệ ngoài kia làm ăn kiểu gì mà để cho một tên hèn kém thế này đột nhập được vào trong nhà vậy?!
Vì sự xuất hiện của tên thích khách mà ở bên ngoài sảnh chính được một phen náo loạn, tiếng hò hét và những bước chân hỗn loạn vang lên ở xung quanh căn phòng, vọng vào trong bốn bức tường bao quanh căn phòng dành cho khách.
Kèm theo tiếng của những vị khách mời gấp rút chạy ra khỏi toà lâu đài là những tiếng bước chân rầm rập, tiếng hiệu lệnh và âm thanh của những khẩu súng va chạm vào nhau.
Dù rất hỗn tạp nhưng những âm thanh ấy đều có điểm chung là hướng về phía căn phòng mà gã đàn ông vừa mới xông vào.
Cánh cửa phòng đang im lìm, đột ngột kêu rầm một cái rất lớn, văng rơi xuống sàn nhà, bản lề đã gãy gập tới biến dạng.
“Hắn ở đây! Xác nhận đang khống chế con tin!”
Gã đàn ông kia nhìn mấy chục khẩu súng trường đồng loạt chĩa hết về phía mình, cả người đều lạnh toát, hai tay run rẩy lôi Miên Lễ ra đằng trước, hét lên.
“Nếu như chúng mày mà lại gần nữa thì tao sẽ giết chết con nhỏ này!”
“Đừng manh động!” Người chỉ huy giơ tay ra hiệu cho những cấp dưới của mình đừng bắn: “Đó là cô chủ Hạ! Đừng bắn cô ấy!”
Cô chủ Hạ?
Một dòng suy nghĩ chợt loé lên trong đầu của gã đàn ông khiến cho hắn vừa kinh sợ vừa phấn khích.
Hắn lo sợ rằng mình đã mạo phạm đến công nương quyền lực nhất nhà họ Hạ, chắc chắn sẽ bị đuổi cùng giết tận.

Nhưng hắn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vì nếu lôi theo cô làm con tin, đi ra đến ngoài cổng Hạ gia rồi bỏ chạy, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám bắn vào hắn đâu!
“Đúng vậy! Tao sẽ giết nó đấy! Vì thế nên tránh xa tao ra!”
Hắn kẹp cổ cô vào tay của mình, một tay còn lại thì cầm dao khua khua loạn xạ, vừa nhích từng bước lùi về đằng sau phía có cánh cửa sổ ở trong phòng.
Hắn mở hai cánh cửa sổ ra to, trèo cả người ra ngoài trước rồi mới kéo Miên Lễ ra sau.
Nhưng chỉ vừa mới đặt chân lên thềm cỏ ở bên dưới khung cửa sổ, từ bên cạnh đã có một người luôn chờ sẵn bắt lấy cổ tay của hắn rồi bé gãy ra đằng sau, con dao ở trên tay cũng vì thế mà tuột xuống dưới đất, bị Thương Âu đã bay ra xa.
Một tràng các tiếng kêu thảm thiết cùng với đó là tiếng xương tay gãy răng rắc vang lên đồng thời.
Gã đàn ông vì quá đau đớn mà gân cổ lên hét lớn, liền bị anh bóp chặt lấy miệng.

Miệng của tên đó đã há to quá mức so với một con người có thể chịu đựng được, mặc kệ cho sự vùng vẫy tuyệt vọng của hắn ta, Thương Âu vẫn chẳng hề thương tiếc mà bóp gãy xương hàm của hắn.
Hiện giờ, ánh mắt của anh nhìn xuống hắn không còn giống với khi nhìn một con người nữa, mà thay vào đó như chỉ đang chứng kiến việc một con kiến đang chết dần ở bên dưới lớp móng tay của anh.
“Miên Lễ, tại sao em luôn khiến cho anh lo lắng thế này?”
Cô làm sao mà biết được, khi nghe thấy tiếng báo động và nhìn những người bảo vệ ở trong toà lâu đài chạy hết về phía hành lang hướng tới cổng sau, khi nghe thấy một người bảo vệ đứng ở gần đấy lắp bắp nói ở đó có một phòng dành cho khách mà Miên Lễ đang nằm nghỉ ngơi, anh đã như phát điên lên mà chạy ra phía sau, định sẽ xông vào từ bên ngoài cửa sổ để vào được căn phòng ấy.
Miên Lễ không quen việc mình bị anh nghiêm giọng như vậy, toan nói lại là cô có thể đoạt được dao từ tên cướp đó và đâm cho hắn một nhát vào người, nhưng lời nói của cô chỉ đến được nửa xuống họng đã phải run rẩy mà nuốt ngược trở về.
Hiện giờ, ánh mắt của Thương Âu nhìn cô đã đen sậm lại không có lấy một tia sáng nào, ánh mắt ấy không giống với một ánh mắt của con người.

Kể cả hành động bóp vỡ hàm của gã đàn ông đột nhập kia nữa, nó giống với một cuộc săn mồi của một con thú đói khát hơn.
“Em, em xin lỗi…”
Chưa lần nào cô cảm thấy run sợ khi đứng trước mặt anh như thế này.

Kể cả là Hạ đại lão gia, dù cho ông của cô có từng rất tức giận mà dùng roi để phạt cô và Tình Phong hồi nhỏ mỗi khi gây ra chuyện cũng chưa từng dám khiến cho cả hai quá sợ hãi.
Thương Âu thở hắt ra một hơi, cánh tay anh đang siết chặt lấy hai vai của Miên Lễ cùng dần nới lực, thả lỏng ra.
Như nhận ra mình mới chính là người đang dọa cô sợ, Thương Âu vụng về xoa nắn lấy hai má của cô.
“Bé cưng, anh xin lỗi…”
Anh sẽ đưa cô theo bên mình, sẽ không tách cô ra nữa.

Những hai lần cô bị đe dọa đã đủ khiến cho anh đau đớn lắm rồi.
Ở trên tầng cao nhìn xuống dưới, Tiêu Niên chứng kiến hết tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở bên dưới nhà, nhìn gã đột nhập hiện đang nằm bất tỉnh ở trên thảm cỏ, li rượu vang ở trên tay của chị ta không cẩn thận bị bóp nát, rượu bắn hết vào người.
“Mỹ Vân!!!”
Tiêu Niên gầm lên, vứt mạnh đống thủy tinh vỡ vụn vào trong góc nhà rồi bước chân rời khỏi phòng ở của mình.
Chị ta đã cảnh cáo bà ta rồi có đúng không?
Vậy mà bà ta dám coi lời của chị chỉ là câu trêu chọc cho vui thôi sao?
Đáng chết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui