Bước ra từ bên trong sở cảnh sát, Miên Lễ bực bội xoa nắn cổ bên cổ tay đã bị còng đến tụ máu, tím bầm lại của mình.
“Rách việc quá thể!”
Cô lấy ra chiếc điện thoại mới được trả lại, gấp gáp gọi điện cho Tiêu Vân Hầu.
Vì đang trong giờ hành chính nên kết nối với anh ta có đôi chút khó khăn, mãi về sau cô mới nghe được đầu dây bên kia bắt máy.
“Cô chủ Hạ.”
“Thôi không cần phải chào hỏi đâu.
Việc tôi nhờ anh, anh đã làm chưa?”
Tiêu Vân Hầu nói với người đồng nghiệp đang thảo luận với mình chờ một chút rồi cầm điện thoại đi ra bên ngoài ban công văn phòng cảnh sát.
“Tôi làm rồi.”
Nghe vậy, Miên Lễ càng thêm sốt ruột hơn nữa.
“Rồi sao? Cậu có tìm thấy được gì không? Tình Phong đâu…”
“Nhưng tôi mới chỉ bước chân vào trong đấy được năm phút thì đột ngột cậu út Kha từ đâu xuất hiện lù lù ở ngay sau lưng tôi, giật bắn cả tim.
Không nhầm đâu, là cậu út của Kha gia, Kha Triệu Phượng, cái con người lập dị suốt ngày chỉ ru rú trong nhà ấy.
Cơ mà đẹp trai phết.”
Tiêu Vân Hầu ho lên một tiếng, quay lại trở lại với vấn đề chính: “Cậu ta hỏi tôi đang tìm gì.”
“Và anh trả lời?”
“Tôi tìm chỗ để tiểu.”
Miên Lễ nhất thời đờ đẫn cả người, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đi của mình.
“Đùa nhau à? Rồi sao? Người ta có đá bay đít cậu ra bên ngoài không?”
“Tại sao chứ? Cậu ta sao dám đá tôi đi?”
“Đồ ngốc! Vì đó là nhà kho của người ta mua ạ!”
Tiêu Vân Hầu “hả” một tiếng sửng sốt, bao thuốc lá vừa mới móc từ trong túi áo ra cũng đánh rơi luôn cả xuống đất.
Anh ta nhớ lại vẻ mặt kênh kênh lên của mình ngày hôm qua, thấy cả người lạnh run cả lên, nhồn nhột.
“Chết tiệt! Sao cô không nói sớm?! Thẹn chết ông đây mất!”
“Bỏ qua đi! Cậu có tìm thấy Tình Phong ở đấy không?”
“Có, tôi tìm thấy rồi.” Tiêu Vân Hầu cách một cuộc gọi vẫn có thể cảm nhận được sự vội vã của Miên Lễ: “Nhưng không phải là ở trong căn nhà kho đó, mà được một người dân tìm thấy đang ngủ gà ngủ gật ở một bãi rác trong khu dân cư số ba thành phố, cả người toàn mùi rượu.
Hiện nằm ngủ ở trong sở cảnh sát, sắp tỉnh rồi đấy.”
“Điện thoại của cậu ấy được cho là đã bị đám cướp đó lấy đi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt cô đã trầm hẳn xuống.
“Tình Phong không thể uống được rượu.”
“Đương nhiên tôi biết chứ.
Nhưng mùi rượu nồng như thế…”
“Nói sở cảnh sát đó ở đâu đi, tôi sẽ đến đón nó về.”
Miên Lễ tắt điện thoại rồi cất lại vào trong túi áo, xe của cô hiện vẫn còn đang đỗ ở trong bãi đỗ gần câu lạc bộ đêm tối qua, giờ chỉ còn cách gọi taxi.
“Chào chị!”
“Má ơi!”
Chẳng biết Tử Trục Lưu bỗng từ đâu nhảy ra trước mặt cô, theo phản xạ, cô nắm lấy cánh tay đang giơ ra của cậu ta mà vặn thành một đường tròn.
Rắc rắc rắc…!
Gãy rồi.
“Chết tiệt, cô chủ Hạ! Cánh tay này hôm nay tôi mới được nắn thẳng lại đấy! Sao chị có thể mạnh đến như vậy?!”
Miên Lễ mãi mới sực tỉnh, nhận thức được hành động vừa nãy của mình, theo lẽ thông thường thì cô phải cúi đầu xin lỗi và bồi thường.
“Xin lỗi, tôi không cố ý… Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Nói đến đây thì Miên Lễ lên cơn ho khan, phải bám lên thành tường mới có thể đứng vững được.
Chẳng hiểu sao, sau khi bị vặn tay hai lần, Tử Trục Lưu cứ cảm thấy Miên Lễ như đang diễn mình bị ốm ấy, dù cho cô ho như thật vậy.
Không sao, người đẹp thì luôn được ưu tiên.
“Chị đang cần được đi đâu à?”
Miên Lễ cũng không giấu, cô gật đầu.
“Ừ, tôi đang gấp đến điên người luôn đây.
Thế nhé, tạm biệt cậu...”
“Tôi tên Tử Trục Lưu.”
“Tạm biệt Tử tổng, tôi có việc bận rồi.
Phí đền bù sẽ được vệ sĩ (kiêm chân sai vặt) của tôi chuyển tới trước năm giờ chiều nay.”
Thấy Miên Lễ vừa ôm ngực vừa gấp gáp rời đi, Tử Trục Lưu vội vàng chạy theo cô.
“Tôi có thể cho chị đi nhờ xe.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không thể lên xe của một người lạ mặt được.”
“Nhưng ngày hôm qua tôi vì giúp chị mà bị đánh cho bầm dập luôn đây này.
Vậy vẫn chưa đủ để trở thành người quen sao?”
Bước chân đang đi của Miên Lễ dừng lại, cô thở dài rồi quay đầu nhìn Tử Trục Lưu đang bày ra bộ mặt “chị thật bạc tình”.
“Nếu vậy thì nhờ cậu một lát vậy.”
Như đã chờ câu trả lời ấy của cô từ lâu lắm rồi, Tử Trục Lưu ngay lập tức lấy chìa khóa ra.
Một con xe Mercedes-Benz AMG Vision Gran Turismo màu bạc nháy đèn lên rồi mở khóa, hai cửa xe mở hướng lên trời chứ không mở ngang như những chiếc xe bình thường khác, giống như một đôi cánh chim vậy.
Miên Lễ nói địa chỉ sở cảnh sát ở gần khu dân cư số ba, Tử Trục Lưu liền bẻ vô lăng, đạp ga hướng vào trong trung tâm thành phố.
Con siêu xe như bước ra từ trong game phóng đi như gió ở trên những dải đường quốc lộ.
“Tôi đã giúp chị tìm lối thoát ra khỏi câu lạc bộ đêm đó, rồi đánh nhau với lũ côn đồ luôn, mới nãy còn phải nhẫn nhịn cơn đau quanh người, bị bác sĩ mắng mà vật lộn đến đây để làm chứng cho chị đó.”
Miên Lễ đang kiểm tra lại tin nhắn của Tiêu Vân Hầu thì bỗng dưng Tử Trục Lưu cất tiếng.
Cô nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đang rực sáng của cậu ta, thắc mắc.
“Cảm ơn?”
“Aissss, ý tôi là… không phải, tôi không cần cảm ơn.” Tử Trục Lưu ha một tiếng: “Này, chị không có cảm giác gì với tôi à?”
Miên Lễ nhìn cậu ta càng khó hiểu hơn trước: “Hả?”
“Chị thực sự không hề hứng thú với tôi sao? Cái đó của tôi to lắm đó.”
Chiếc xe di chuyển chậm dần đến trước cửa của sở cảnh sát của khu dân cư số hai.
Còn ở bên trong khoang xe, khuôn mặt của Miên Lễ chưa bao giờ bày ra vẻ mặt kì thị giống như nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh với bất cứ ai như vậy.
“Tôi mới hứa với Ngô Từ Diệp rằng trong tuần này sẽ không đấm vào mặt của bất cứ ai.”
Nói rồi cô mở cửa xe rồi bước ra bên ngoài, Tử Trục Lưu nhìn Miên Lễ bước nhanh chân rời đi, ở trong xe chỉ còn biết mím mím môi.
“Yep! Không đánh vào mặt.
May thật đấy.”