Em Và Anh

Nàng đang thất thần đi dạo, bỗng dưng phát hiện xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, thậm chí tiếng kêu của côn trùng cũng không có, tiếng gió khe khẽ lùa qua kẽ lá...
Từ trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu đang chăm chú nhìn về con mồi trước mặt.
Nàng đề cao cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh, bàn tay đặt lên chuôi kiếm bên hông. Bất chợt có một thứ gì đó rất lớn lao đến chỗ nàng, kéo theo một đống cát bụi khiến cây cối nghiêng ngả.
Nàng nhíu mày nhìn vật vừa xuất hiện, trước mặt nàng là một con Nhân Dương cao hơn 3 trượng, đầu dê thân người, hai chân móng guốc đầy lông lá, bộ lông màu xanh lam đậm càng làm tăng thêm vẻ quái dị của con thú, trên tay còn cầm một thanh cự đao thật lớn, đôi mắt nhìn nàng đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Khó khăn rồi đây” Nàng tự nhủ, với loại quái thú cao cấp như này, còn mang theo vũ khí, chính là loại ăn thịt các tu sĩ để nâng cao tu vi, thanh cự đao đó, một khi nàng tiếp cận khẳng định liền bị nó đánh bật ra, vả lại, cầm một thanh cự đao như vậy, cử động lại không có một chút gượng gạo?
“A~~ tại sao lại có loại quái thú cao cấp như vậy dưới chân núi Thái Bạch?”
Dù có ca thán cũng không thể làm nàng thoát khỏi tình cảnh này, nó khẳng định cũng không để nàng đi dễ dàng. Đến nước này, chỉ có liều mạng thôi!
Người chưa nghĩ kiếm đã động, bạch y thân ảnh như đang nhảy múa dưới ánh trăng. Hàn Liễu kiếm chạm vào cự đao vang lên một tiếng “keng” vang dội. Nàng thầm cảm tạ trời đất, nếu trên tay nàng là thanh kiếm bình thường, có lẽ nàng hiện tại chính là khóc không được cười cũng không xong.
So hơn trăm chiêu, quái thú vẫn không hề có dấu hiệu mệt mỏi, còn nàng, hơi thở đã thập phần gấp gáp, mấy lần may mắn tránh được đòn chí mạng. Nàng bậc lùi ra xa rồi ngự phong bay lên tạo khoảng cách, vung mạnh thanh kiếm trên tay, nàng bước chín bước rồi lại thêm chín bước, miệng niệm chú, Thái Bạch Chân Quyết được thi triển, Hàn Liễu kiếm lơ lửng phía trước, từ một kiếm hóa thành ngàn vạn ảo ảnh, nàng đanh mặt vung tay, ảnh kiếm lập tức lao xuống mục tiêu, ánh trăng sáng phía sau làm cho bạch y nữ tử thêm thập phần kiều mị. Con quái thú nhận đủ số kiếm liền chao đảo, còn nàng sắc mặt trắng bệch phun ra một búng máu, thấm đỏ vạt áo.
Ngay trong khoảnh khắc nàng gần như rơi xuống, phía xa phóng lại một thanh kiếm đỏ rực tựa ngọn lửa, một nhát chém xuống khiến quái thú tan vào hư vô. Một nam nhân vận hắc y xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt hiện rõ nỗi lo âu, bộ dạng gần như hoảng sợ, mái tóc đỏ rực rối loạn tung bay, y dùng một giọng điệu khẩn trương hỏi nàng:
-Ngươi không sao chứ? Bị thương rồi? Chết tiệt, mau ngồi xuống!
-Hả?

Nàng ngơ ngác hỏi, lại hộc ra một ngụm máu tươi. Chưa kịp định hình đã bị y ấn ngồi xuống dùng nội lực trị thương, trong chớp mắt vết thương đã lành trở lại:
-Thấy trong người thế nào? Có còn đau ở đâu không? Nè, làm gì mà im lặng, trả lời ta coi!
-Ngưng! Ngươi nói nhanh như vậy không sợ cắn phải lưỡi sao? Thứ nhất, ta không sao, đa tạ ngươi, thứ hai, sao lại giúp ta, không phải ngươi và sư phụ ta trước giờ không ưa nhau sao?
-Á... à... ừm... ta... ta chỉ là không thể thấy chết mà không cứu...
-Không phải ngươi nói mình là người xấu, là Đại ma đầu sao, cần gì phải khẩn trương như vậy?
-Ta... ta... dù sao thì ta không thể thấy chết mà không cứu, dù là ngươi hay ai khác, vả lại... chỉ có sư phụ ngươi không ưa ta, ta nói không ưa hắn khi nào?
-Được được, đa tạ ngươi! Ngươi cứu ta... là vì sư phụ?
Y ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt tràn ngập bi thương, giọng buồn buồn:
-Không hề nha, ngươi đừng có nghĩ ta nể mặt sư phụ ngươi nên mới cứu ngươi, ngươi nghĩ ta sợ hắn? Ta chỉ làm những gì ta muốn, lúc nãy ta thấy ngươi tuy sắp thua nhưng vẫn cố thi triển Thái Bạch Chân Quyết, là khâm phục sự kiên cường của ngươi thôi, không thể để một tiểu cô nương vừa đẹp vừa có tài năng như vậy chết được đúng không? Nhưng mà chiêu đó có bao nhiêu nguy hiểm, sư phụ ngươi không nói gì với ngươi sao?
-Đương nhiên có, sư phụ nói chiêu này hao tổn chân khí, có hại cho tu vi, khuyên ta chỉ nên dùng vào lúc cấp bách.
-Nếu đã vậy ngươi không nên dùng nó mới đúng, bỏ chạy là được, hà tất phải liều mạng?
-Ta cũng không biết vì sao, lúc đó chỉ nghĩ ta phải dốc hết sức làm những gì có thể làm, như vậy dù có chết cũng không còn gì hối tiếc. Mà, vì sao ngươi biết nó, không phải đó là bí kĩ của Thái Bạch sao?

-Trước đây từng thấy qua, ngươi là người quan trọng, đừng có lúc nào cũng liều mạng, cũng nên nghĩ nếu không có ngươi, bách tính sẽ thế nào.
-Ngươi nói giống sư phụ ta thật, nếu đã nói vậy, ngươi biết ta là ai rồi sao?
-Trên đời này ta không có chuyện gì là không biết!
-Được như ngươi cũng tốt, có thể biết mọi thứ!
-Ta không có lợi hại như vậy, chỉ có một thứ vĩnh viễn ta không thể hiểu được, đoán thử xem!
-Không phải ngươi vừa nói không có gì không biết sao?
-Đoán thử đi!
-Không đoán ra...-Chỉ có một chữ “tâm”
-“Tâm”?
-Nhân tâm là thứ khó đoán nhất trên đời, có nhiều chuyện mà ta có nghĩ bao lâu cũng không thể hiểu nổi.
-Không sai, được rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải trở lại...
Vẫy tay chào tạm biệt, y ngồi bệch xuống mặc kệ hắc y lấm lem bụi bẩn, chợt nhận ra bản thân cũng ích kỉ như Hạ Tử Thiên vậy. Đã vô số lần y tự nhắc bản thân, rằng nàng không còn là nàng trước kia, tuyệt đối không được nhầm lẫn, nếu không sẽ cực kì có lỗi với nàng, vậy mà vừa rồi khi lao đến cứu nàng, trong mắt chỉ có hình ảnh của tiểu cô nương khi xưa, nụ cười của nàng, vẻ kiên cường của nàng, không phải người hiện tại, nàng không phải sẽ giận mình chứ? Kí ức chậm rãi quay về, khoảng thời gian vui vẻ nhất đời y...

Bên bờ một con sông, bạch y thiếu nữ đang ngự phong bay lên, xung quanh là ngàn vạn ảnh kiếm, nàng nở một nụ cười tinh nghịch phất tay, ảnh kiếm liền lao đến chỗ y, y nhẹ lách người tránh né, trên môi cũng nở nụ cười, chiết phiến khẽ phất, ảnh kiếm lại hướng nàng bay đến:
-Trả cho muội!
-A...
Ảnh kiếm bay đến chỗ nàng, nàng nhắm chặt mắt lại, đột nhiên, ảnh kiếm đều tiêu tán, Hàn Liễu kiếm đáng thương rơi xuống mặt đất đầy sỏi đá. Nàng đáp xuống, đôi má hồng hồng phồng lên vì giận dữ, càng khả ái đáng yêu. Y tiến đến chỗ nàng, phía xa cũng có một nam nhân, trên người vận thanh y, nhàm chán đi đến:
-Huynh... đồ đáng ghét!
Nàng làm mặt quỷ trách cứ, núp phía sau thanh y nam tử, khiến y chỉ muốn lôi nàng vào lòng nhéo nhéo cái khuôn mặt đáng yêu đó:
-Ngươi muốn chết, làm ơn chết một mình, đừng lôi ta theo!
Thanh y nam tử cũng trách mắng vài câu, y lại mặt dày mỉm cười:
-Ta cũng không muốn chết nha
~-Muội ấy mà bị thương, ngươi không muốn chết cũng phải chết!
-Ngươi... ngươi thế nào lại mang Tử Thiên ra dọa ta? Ta... ta sợ hắn chắc?
-Ngươi không sợ? Vậy ta liền đi nói hắn, ngươi suýt chút nữa làm Nghi nhi bị thương?
-Ấy ấy, Đường ca ca
-Chỉ có Nghi nhi mới được gọi!

-Ngươi... được rồi mà~ ta sai, là ta sai, chỉ đùa thôi, Nghi nhi cũng là muội muội ta, lẽ nào ta lại làm muội ấy bị thương? Đúng không Nghi nhi?
Y nhìn nàng cầu cứu, nàng lại làm mặt quỷ với hắn. Trong lòng Hắc đại nhân thầm ca thán.
-Hắc ca ca xấu xa! Muội chỉ muốn khoe kiếm pháp Thái Bạch Chân Quyết mà Đường ca ca mới dạy, huynh lại... không nể mặt gì hết!
-Được rồi, là ta sai, ta sai, tha lỗi cho ta đi a
~-Huynh nể mặt chút, nhận hết đám ảnh kiếm đó cũng không làm rách một góc áo của huynh mà!
-Được được được, ta ở đây cho muội đâm, muốn đâm bao nhiêu cũng được, đừng nói lại với sư phụ muội nga, muội không muốn gặp lại ta nữa sao hả?
-Xì!!!!!!!!!
Nàng nhăn mặt trêu chọc y, tiểu muội muội này... quá đáng yêu a~
Nàng dịu dàng như vậy, đáng yêu như vậy, lại vì Hạ Tử Thiên mà trở thành con người hiện tại, cái tên chết bằm đó, bổn đại gia dù không muốn hận cũng phải hận!
Đột nhiên sắc mặt bỗng ngưng trọng, y hoàn toàn không phải ngẫu nhiên đi qua nơi này. Nghe người báo lại, quái thú có dị tượng, hơn nữa toàn bộ đều hướng về đây, đánh thức cả con Nhân Dương này... “Là phong ấn có vấn đề sao?”
Chết tiệt, vừa rồi đến Hàn Nguyệt điện, không thấy Tử Thiên đâu, cái tên chết bằm đó không biết đã chạy đi đâu rồi! Chính vì hắn đi mất nên mới thành ra như thế này!
“A
, tên hỗn đản ngươi, chết ở đâu rồi?” Vò đầu bứt tóc một hồi, đột nhiên đứng bật dậy “Ngươi... ngươi đừng có nói với ta là ngươi đi gặp hắn nhá?????”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận