Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh


Mỗi khi Tống Ngưỡng hồi tưởng lại mùa hè nóng rực năm ấy, khóe miệng cậu cứ không ngừng cong lên.
Bởi vì sau khi cuộc tranh tài kết thúc, cậu không những được chụp ảnh chung với Lý Tầm mà còn dựa vào kỹ năng làm nũng tỏ ra đáng yêu của mình, giành được một mũi tên mà Lý Tầm dùng trên sân thi đấu.

Rất nhiều cung thủ trân trọng cung tên của mình, còn muốn đánh dấu lên trên mũi tên, thuận tiện để trọng tài phân biệt được tên này do ai bắn.

Trên cây cung màu đen có tên viết tắt của Lý Tầm, lông mũi tên có họa tiết hình thoi, cũng giống cây cung của anh, đều là màu đen vàng kim, rất hiếm thấy và cực kỳ lóa mắt.

Khuyết điểm nho nhỏ duy nhất của nó là Lý Tầm đã từng sử dụng, sau khi mũi tên được nhổ ra thì không thể dùng thêm được lần nào nữa.

Tống Ngưỡng đã từng cố gắng sửa sang lại cái mũi tên này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không thể tìm lại được hình ảnh mũi tên màu bạc cong cong trong ký ức.

Nó trở thành mũi tên đặc biệt nhất nằm trong hộp, giống như chủ nhân của nó.

Tống Ngưỡng không biết mũi tên này làm bạn với Lý Tầm được bao lâu, nhưng mũi tên này đã cùng cậu trải qua những khó khăn và thử thách trong suốt những năm qua.

Từ năm bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, từ sự non nớt thời ấu thơ cũng đã trở nên hăm hở khí thế hơn.

Hiện tại, Tống Ngưỡng đã từng rất nhiều lần muốn đến xem thi đấu trực tiếp, sau đó cậu sẽ nói cho Lý Tầm biết, người bạn nhỏ lúc trước anh gặp ở sân đấu bây giờ đã lớn rồi, cũng rất yêu bắn cung, có cơ hội sẽ gặp nhau trên sân đấu.

Nhưng không phải vì khu vực thi đấu quá xa hay chi phí đi lại quá cao, mà vì cậu không có thời gian dành cho các cuộc thi.

Cậu luôn mong mỏi trong tương lai mình sẽ có cơ hội này, ai ngờ cuộc đời đưa đẩy, đến một ngày cậu nghe tin Lý Tầm muốn rời khỏi đội tuyển quốc gia.

Lúc Tống Ngưỡng lướt nhật ký hoạt động thì bắt gặp tin này, tâm trạng của cậu giống như mối tình đầu đã lập gia đình, núi kêu biển gầm.

Thông báo chính thức từ đội tuyển bắn cung là: Lý Tầm cần nghỉ ngơi, cuộc đời anh cũng sẽ sang một trang mới.

Nhưng Tống Ngưỡng đoán Lý Tầm có bạn gái, sau đó về nhà kết hôn sinh em bé, từ đó trải qua cuộc sống không chút sóng gió giống như một người bình thường.

Mặc dù suy đoán này không hề có căn cứ nhưng Tống Ngưỡng vẫn tưởng tượng ra cảnh Lý Tầm cọ nồi rửa chén, cho em bé bú sữa rồi dỗ dành vợ, tuy là không có lập trường gì nhưng cậu vẫn oán trách đối phương vì sao không kiên trì hơn, kết hôn sớm thế để làm gì.

Bản thân cậu cũng từng phân tích nguyên nhân mình thất vọng với nam thần tuổi ấu thơ.

Một mặt lại không dám, cũng không muốn tin Lý Tầm vì những chuyện vụn vặt của đời thường mà từ bỏ giấc mơ, lại còn đang ở thời kỳ đỉnh cao, không hề phù hợp với hình tượng của một chiến thần, cũng không phù hợp với sự kỳ vọng của tất cả mọi người dành cho anh.

Theo như kịch bản quen thuộc, anh nên vượt mọi chông gai leo thẳng lên đấu trường Olympic, sau đó hào quang sáng ngời bao quanh giành được huy chương, lúc đứng trên sân khấu nhận giải vẫn còn có thể mỉm cười nói: "Cảm giác không tệ, lần sau tiếp tục."
Sao cả ngày chỉ có thể bận tâm chuyện con cái bú sữa được?
Mặt còn lại là do bản thân cậu tiếc nuối vì không thể xem trận thi đấu cuối cùng của Lý Tầm trước khi anh giải nghệ.

Cậu vẫn còn chưa kịp đấu trận nào với nam thần của mình đâu!
Cuộc sống của Lý Tầm cậu không có cách nào can thiệp, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp sự tiếc nuối nho nhỏ cuối cùng này.

Vì thế cậu ra sức vắt óc tìm kiếm manh mối trên tài khoản mạng xã hội của Lý Tầm, đến ngay cả cái like cư dân mạng tặng cho Lý Tầm cậu cũng không bỏ qua.


Cứ kiên nhẫn theo dõi như thế mà cũng hơn nửa năm rồi, cuối cùng cậu phát hiện ra một phòng tập bắn cung mà Lý Tầm thường hay tới.

Câu lạc bộ bắn cung Xuyên Dương.

Tống Ngưỡng tra địa chỉ trên bản đồ, trong khu Thượng Lĩnh ở Nam Thành, ngồi tàu điện ngầm đi từ nhà đến đó mất khoảng nửa tiếng.

"Mẹ ơi! Tối nay chưa chắc con đã về nhà ăn cơm nhé! Mẹ và bố cứ ăn trước đi, không cần chờ con đâu!" Trước khi ra ngoài, Tống Ngưỡng hô lên một tiếng.

Bà Lý Tuệ Anh đang cọ nồi trong nhà bếp, cũng gân cổ gào lên: "Con lại la cà ở đâu đấy? Làm xong bài tập chưa?"
"Con đến làm chung với Lạc Lạc!" Tống Ngưỡng nhét điện thoại di động vào trong túi, khom lưng thay giày.

"Con lại đến ăn chực nhà người ta, lần sau nhớ gọi Lạc Lạc về nhà chúng ta..." Lý Tuệ Anh rướn cổ ra từ trong bếp, chậc một tiếng, "Con còn không mang theo cặp sách, làm bài tập cái khỉ gì? Con mau quay lại đây cho mẹ!"
Tống Ngưỡng đang đi giày dở, duy trì tư thế đứng một chân, cười hì hì nhảy về phía cầu thang, "May mà mẹ nhắc nhở, con đi lấy đây."
Lý Tuệ Anh tức giận đến nỗi hai hàng lông mày sắp dựng hết cả lên, "Mẹ vừa mới lau nhà, con lại dám đi giày bẩn vào bên trong..."
Tống Ngưỡng vội vàng rút chân khỏi giày thể thao, đi chân trần chạy lên, sau đó vứt giày trước cửa phòng ngủ.

Cậu thật sự biết ơn sự nhắc nhở của mẹ, nếu không cậu đã quên béng mất chuyện bức ảnh.

Tuy bây giờ Lý Tầm không còn là vận động viên thuộc đội tuyển quốc gia nữa nhưng cậu vẫn muốn xin chữ ký giữ làm kỷ niệm.

Trước khi đi, cậu thay bộ quần áo mới, trang hoàng bản thân sạch sẽ gọn gàng, còn cố ý dùng nước rửa tay xoa lên bàn tay, chuẩn bị hưởng tí sự may mắn từ ông hoàng xạ thủ.

Trên tàu điện ngầm không giành được ghế ngồi, Tống Ngưỡng một tay nắm chặt cột, một tay lướt điện thoại, dừng lại ở nhật ký hoạt động hai tuần trước của Lý Tầm.

Lý Tầm Archer: Cô chủ trọ tặng một chậu rong bắt mồi(*), còn tưởng để dỗ trẻ con, hóa ra là thật sự tặng thỏ trắng nhỏ đến thật.

(*) Chỉ chi Nhĩ cán (Utricularia) là một chi thực vật ăn thịt, ở đây đang chỉ loài Utricularia Sandersonii, phát triển mạnh trong điều kiện tương đối dễ nhân giống tại nhà.

Hình dạng của nó có màu trắng và rất giống con thỏ, vì vậy phiên âm của nó trong tiếng Trung là loài rong thỏ trắng.

Có kèm theo hình ảnh là một chậu hoa xanh rì dễ thương, cành hoa của nó rất dày, vừa mảnh vừa dài.

Mỗi nhánh hoa đều nở bung trắng muốt, những bông hoa con con có hình dạng rất giống thỏ trắng.

Góc chụp thẳng của anh vẫn không thể giấu được sự đáng yêu của nó.

Người nhắn lại vẫn rất nhiều, có thể thấy phần lớn là người hâm mộ trước đây của Lý Tầm, chỉ có điều Lý Tầm vẫn duy trì sự lạnh lùng trên sân đấu, nếu không có chuyện nào quá quan trọng thì anh sẽ không trả lời.

Thông báo đến trạm tiếp theo vang lên, Tống Ngưỡng đeo tai nghe bên phải lên một lần nữa, theo dòng người ra khỏi tàu điện ngầm.

Câu lạc bộ nằm ở tầng 1 tòa nhà SOHO ở khu Thượng Lĩnh, cổng hình vòng cung, toàn bộ cửa sổ sát đất được thiết kế dùng cửa kính xuyên thấu, có thể nhìn thấy vài người mới ở khu vực tầm bắn 10m và 15m.

Có vài vị huấn luyện viên mặc đồng phục đang hướng dẫn học viên bắn cung.

Sau khi vào cửa, chị gái lễ tân đứng dậy hỏi: "Xin hỏi em có hẹn trước không?"

Tống Ngưỡng lắc đầu một cái: "Không hẹn trước không thể vào sao ạ?"
"Đương nhiên không phải rồi!" Chị gái rất nhiệt tình nói: "Chị có thể dẫn em vào tham quan, thấy hứng thú rồi đặt lịch sau cũng không sao."
Quầy lễ tân được thiết kế khá cao, lúc cô gái trẻ vừa đi ra thì lập tức thấp hẳn xuống 10cm, Tống Ngưỡng cúi đầu đã nhìn thấy đầu cô.

Chị gái ngẩng đầu nói: "Em cao thật đấy, đến 1m85 không?"
Tống Ngưỡng cười haha: "Hồi em đo ở trường là 1m83, có lẽ bây giờ lại cao thêm chút xíu rồi."
"Chắc em vẫn còn đi học nhỉ?"
"Vâng, năm nay em học lớp 12."
"Wow...!nhỏ quá, bây giờ trẻ con được hưởng dinh dưỡng tốt thật." Chị gái lấy một chai nước suối và khăn tay từ khu vực nước uống của nhân viên rồi đưa cho cậu, "Chạy đến hả? Lau mồ hôi đi."
Tống Ngưỡng luôn mồm nói cảm ơn.

Phòng tập bắn cung này có quy mô lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tống Ngưỡng, trần nhà nhìn không thấy rõ, có một gian phòng treo đầy các kiểu cung Recurve và cung hỗn hợp(*), còn có một ít tủ cá nhân, hẳn là cất cung tên mà khách VIP tự mang tới.

(*) Cung compound, là loại cung sử dụng hệ thống đòn bẩy, thường là dây cáp và ròng rọc để uốn cong các chi.

Nói chung, đây là loại được sử dụng rộng rãi trong thực hành mục tiêu và săn bắn.

Trên mặt tường màu xám trắng dán đầy poster, trong đó là ảnh chụp của huấn luyện viên ở đây kèm theo tư liệu cá nhân và thành tích thi đấu.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Lý Tầm, Tống Ngưỡng vui mừng "A" lên một tiếng.

Chị gái quay đầu lại.

Tống Ngưỡng chỉ vào poster, kích động hỏi: "Hôm nay anh ấy có ở đây không chị?"
Chị gái lướt điện thoại rồi nói: "Có đấy, chỉ có điều anh ấy đang ở khu huấn luyện đặc biệt trên tầng hai, tối nay chắc xong muộn lắm."
"Không sao, em có thể đợi được."
Nguồn thu nhập của câu lạc bộ ngoại trừ chi phí huấn luyện ra thì còn bán cả cung tên.

Tống Ngưỡng đứng nghỉ ngơi trước tủ khu trưng bày, nhìn thấy rất nhiều cung tên mới tinh được sắp xếp gọn gàng, cái xịn nhất cũng lên đến cả chục ngàn tệ.

Mũi tên có đủ loại màu sắc, chỉ là không nhìn thấy màu đen vàng kim mà Lý Tầm hay dùng.

Bên trong có cả bộ mũi tên cacbon cao cấp chuyên dùng cho thi đấu, tổng cộng có mười cái, giá bán hơn ba ngàn tệ(*).

(*) Hơn 10,5 triệu VND.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà mẹ cậu không ủng hộ cậu chơi bắn cung.

Quá tốn kém.

Tất cả những sở thích nghiệp dư quá đốt tiền đều bị mẹ phân vào loại "Không phải công việc đàng hoàng", thỉnh thoảng muốn chơi vui thì không sao, còn muốn thật sự theo chuyên nghiệp thì sẽ bị đánh đòn đến mức mông nở hoa.

Cung tên trong nhà là bố dùng tiền riêng bỏ vốn mua tặng cho cậu, rất rẻ, nhưng tầm bắn gần lắm, quá 15m thì không dễ xài, ngắm cũng không quá chuẩn, hoàn toàn phải dựa vào cảm giác mà bắn.


Cậu vẫn luôn muốn tiết kiệm để mua cái mới, lực pound cao hơn một chút, có thể bắn ra càng xa hơn, nhưng nhìn vào giá tiền này, chắc chắn năm nay không có hi vọng rồi.

"Anh ơi, anh đang nhìn gì thế?" Phía sau vang lên giọng nói non nớt.

Tống Ngưỡng quay đầu lại, nhìn thấy một cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy hai dây.

Dáng người cô bé rất lùn, gầy gò giống như rễ củ cải đường, có lẽ vừa mới vào Tiểu học.

Chắc là do nhân viên nào đó dẫn tới.

Bởi vì ở khu nghỉ ngơi bên kia có một cái cặp sách hoạt hình màu hồng nhạt, còn có hai cái bình nước một lớn một nhỏ.

Tống Ngưỡng nằm nhoài lên tủ trưng bày thủy tinh trong suốt, nói: "Anh đang ngắm cung tên, em cảm thấy màu nào đẹp nhất?"
Bạn nhỏ cũng nằm nhoài ra tủ kính, cái mũi bị ép bẹp xuống.

"Nhà em có rất nhiều cung tên, mấy cái này đều không đẹp bằng của nhà em." Cô bé nói bằng giọng điệu khoe khoang.

Trẻ con khoác lác là chuyện bình thường, Tống Ngưỡng cũng không coi là chuyện gì to tát, chỉ vào đống mũi tên nói: "Vậy em có biết lông chim dùng để làm gì không?"
"Để dính vào đuôi mũi tên, điều khiển phương hướng và duy trì sự cân bằng."
"Ồ." Tống Ngưỡng kinh ngạc cúi đầu nhìn cô bé, "Ai nói cho em vậy?"
"Ông nội em."
Hai người đang trò chuyện hăng say, sau lưng Tống Ngưỡng vang lên một giọng đàn ông: "Sơ Chi, cháu làm xong bài ghép vần chưa?"
Giọng nói này trầm thấp quen tai, nhẹ nhàng kích thích tâm hồn người nào đó.

Tống Ngưỡng xoay người, đầu óc trống rỗng.

Lý Tầm người thật trông còn cao hơn so với trên ti vi, dáng người trước và sau khi giải nghệ vẫn không hề thay đổi gì, vai rộng chân dài, tỉ lệ vàng.

Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn có mũ trùm đầu của Nike, tóc để tự nhiên hơi vuốt ra đằng sau, làn da được bảo dưỡng thật sự rất tốt, thoạt nhìn mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ.

Nếu như không phải biết trước tuổi của anh rồi, cậu sẽ tưởng anh là sinh viên đại học.

"Cháu làm xong rồi mà." Bạn nhỏ tên Sơ Chi ôm chặt lấy bắp đùi Lý Tầm, "Cháu muốn đi vệ sinh."
"Nặng hay nhẹ?" Lý Tầm lấy từ trong túi ra một bịch giấy đưa cho cô bé.

"Nhẹ ạ."
"Thế thì tự đi đi."
"Đèn trong WC hỏng rồi, tối lắm, cháu không dám đi một mình đâu."
"Thế thì cậu cũng không thể vào nhà vệ sinh nữ với cháu được, cậu gọi chị gái đưa cháu đi nhé, cháu nhịn một tí trước đã."
"Nhanh lên ạ, cháu sắp không nhịn nổi nữa."
"Thế sao không đi từ trước?"
"Thì sau khi nhìn thấy cậu, tự dưng cháu buồn đi vệ sinh."
"..."
Tống Ngưỡng bật cười, cậu nhìn thấy Lý Tầm cúi người, luồn tay xuống dưới bắp đùi đứa trẻ dễ dàng bế nó vào trong ngực, động tác của anh vừa nhanh vừa thành thạo, tay còn rảnh thì xách bình nước.

Dường như việc chăm sóc trẻ con thế này cần phải mất một khoảng thời gian dài để rèn luyện.

Trong quá trình này, tầm mắt Lý Tầm đều không rời khỏi cô bé, đương nhiên cũng không quan tâm đến Tống Ngưỡng.

Vì vậy khi xoay người nhìn thấy một cái đầu gần như đập vào cằm mình, anh sợ đến mức lùi lại một bước.


"Chào anh!"
Động tác vặn bình nước của Lý Tầm khựng lại, anh ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra không có ai khác, sau đó dùng ánh mắt đánh giá người ngoài hành tinh quan sát Tống Ngưỡng: "Gọi tôi à?"
Tống Ngưỡng gật đầu, rút một bức ảnh chụp chung từ trong balo bên cạnh ra, "Anh còn nhớ cái này không? Mười năm trước, anh tham gia giải đấu toàn quốc ở Nam Thành, lúc ấy em là khán giả!"
Lý Tầm vẩy tay, lau lên quần rồi mới nhận lấy bức ảnh.

Tống Ngưỡng căng thẳng nuốt nước bọt một cái, quan sát vẻ mặt Lý Tầm, phát hiện đầu tiên anh hơi nhíu mày, vài giây sau thì chậm rãi giãn ra, khóe miệng còn hơi nhếch lên, dường như đã nhớ ra gì đó.

Vẻ mặt Tống Ngưỡng đầy chờ mong, Lý Tầm chỉ vào đứa trẻ trong ảnh, nói: "Cậu đây à?"
Tống Ngưỡng gật đầu như giã tỏi.

Lý Tầm "A" lên với giọng rất ngạc nhiên, sau đó giơ ảnh chụp đến bên tai Tống Ngưỡng, so sánh hai gương mặt: "Ồ, hóa ra cậu là bé trai!"
Đồng tử Tống Ngưỡng chấn động, đỉnh đầu như thấy sấm vang chớp giật.

Cái từ "Ồ" này là sao? Cái biểu cảm không thể tin nổi xen lẫn sự thất vọng này là thế nào? Cứ như giới tính của cậu là một điều gì đó nằm ngoài dự đoán!
Đáy lòng Tống Ngưỡng đang gầm thét, chỉ là cậu không thể hiện ngoài mặt, đồng thời có chút mong đợi hỏi: "Anh còn nhớ không? Lúc ấy em với bố mẹ cùng đến xem thi đấu, ngồi ở hàng đầu tiên.

Anh còn tặng em một mũi tên! Màu đen, bây giờ em vẫn còn giữ đấy!"
Lý Tầm gật đầu, lại nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, nói: "Có chút ấn tượng, chỉ là tôi cứ tưởng cậu là bé gái."
Hóa ra thích con gái nên mới ôm một cái sao!?
Cái tên lưu manh nhà anh!
Tống Ngưỡng siết chặt nắm đấm nhỏ: "Thật ra em vẫn luôn là con trai mà..."
"Vớ vẩn, giữa chừng cậu biến đổi thì mới đáng sợ đấy."
Tống Ngưỡng không nhịn được bật cười thành tiếng, "Anh có thể ký tên cho em không?"
Lý Tầm không nói gì, rút bừa một cây bút trong ống đựng bút của quầy lễ tân, ký tên vào mặt sau bức ảnh.

Có lẽ có rất nhiều người hỏi xin chữ ký của anh nên kiểu chữ đã được thiết kế sẵn, đường nét lưu loát, rất có cảm giác nghệ thuật.

Tống Ngưỡng run rẩy nhận lấy, kẹp vào trong sách giáo khoa.

Thấy Lý Tầm sắp xếp lại mũi tên, cậu lại kích động bước theo phía sau, "Em đã từng chứng kiến anh tỏa sáng khi thi đấu! Lát nữa anh bắn có thể cho em quan sát ở khoảng cách gần được không?"
"..." Lý Tầm quay đầu, nở một nụ cười khó xử nhưng không hề thất lễ, "Cảm ơn, tôi không bắn."
Tống Ngưỡng nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm.

"Vì sao anh không bắn? Vậy lần sau khi nào anh bắn, em tới quan sát nhé."
Đúng lúc bạn nhỏ Sơ Chi ra khỏi phòng vệ sinh, Lý Tầm cất cung tên vào ngăn tủ khóa lại, nói: "Bởi vì tôi phải về nhà nấu cơm."
Tống Ngưỡng nhìn cô bé rồi lại nhìn Lý Tầm, cực kỳ thất vọng nói: "Thật không ngờ con anh đã lớn thế này rồi, chắc là vào Tiểu học rồi phải không?"
Sơ Chi ngước cổ nói: "Ổng là cậu của em, không phải bố em đâu."
Ngoài ý muốn biết được Lý Tầm chưa kết hôn, Tống Ngưỡng không thể tin nổi thầm thở phào.

Sơ Chi còn nói: "Cậu em đến cả bạn gái còn chưa có ý chứ! Giới thiệu đối tượng nào ổng cũng không hài lòng, còn kén cá chọn canh.

Ông nội em nói nếu ổng còn tiếp tục như vậy thì chỉ có cô độc đến cuối đời.

Anh trai, anh có biết cô độc đến cuối đời nghĩa là sao không?"
Lý Tầm bị sặc nước đến đỏ cả mặt, một tay bịt cái miệng nhỏ của Sơ Chi lại, "Không cần giải thích rõ ràng vậy đâu!"
Tống Ngưỡng thật sự không nhịn được cười, cười đến mức bả vai run lên.

Mãi đến khi Lý Tầm và bạn nhỏ Sơ Chi đã rời đi, cậu mới kịp phản ứng.

Lý Tầm không kết hôn, vì sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận