Về nước, mọi người được nghỉ phép một ngày. Sau khi đánh một giấc đến chiều, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn mua quà cáp mang vào công ty tặng đồng nghiệp. Đến văn phòng, nàng bất ngờ gặp Lý Minh đi ra. Lúc này nàng ăn vận đơn giản, tay xách một túi đồ to tướng chứa đủ thứ bên trong, dáng vẻ ấy vừa khéo rơi vào tầm mắt anh.
Nàng gọi: “Tổng giám đốc Lý.”
Anh lạnh nhạt hỏi: “Cô khỏe chưa?”
Nàng gật đầu, đáp: “Anh còn mệt như vậy, sao lại cho nhân viên nghỉ phép còn mình thì vào công ty làm việc?”
“Tổng giám đốc mà không có nhân viên thì làm được gì? Sức khỏe của nhân viên vẫn quan trọng hơn.” Anh trả lời nàng rất thật lòng, không hề ra vẻ đạo đức giả.
Nàng nhớ ngày bệnh thứ hai, anh kiên quyết bắt nàng ở khách sạn nghỉ ngơi, hơn nữa còn đưa nàng đĩa phim Võ Lâm Ngoại Sử* xem cho khuây khỏa đầu óc. Buổi tối anh trở về, dù mệt mỏi nhưng vẫn qua phòng thăm nàng, kiểm tra xem nàng có uống thuốc đầy đủ không. Sau đó anh ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với nàng, hỏi nàng trong Võ Lâm Ngoại Sử thích nhất nhân vật nào.
(*) Võ Lâm Ngoại Sử có tên gốc là Võ Lâm Tuyệt Địa, một tác phẩm nổi tiếng của Cổ Long.
Nàng cong môi nói: “Thích nhất là Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi.”
Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của anh, anh nhíu mày, hỏi lại: “Sao không phải là Trầm Lãng?”
“Làm người quan trọng nhất là chân thành trượng nghĩa. Hùng Miêu Nhi mặc dù tướng mạo không tuấn tú, suy nghĩ không sâu sắc, võ công cũng không cao cường bằng Trầm Lãng, nhưng chàng thật lòng thật dạ yêu Chu Thất Thất. Vào những thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chàng đều ở bên giúp đỡ nàng mà không màng đến tính mạng, bất kể yêu cầu của nàng vô lý kỳ quái đến đâu. Không hiểu sao Chu Thất Thất lại giống như điên vậy, tự nhiên đi yêu cái anh Trầm Lãng. Anh ta có làm được gì cho nàng không? Trong lòng anh ta, nàng chẳng quan trọng gì so với võ lâm. Nhưng mà chỉ cần anh ta dịu dàng một chút là nàng lại lao vào yêu anh ta một cách mù quáng. Anh ta thậm chí không bằng cả Vương Hoa Tiên, mặc dù hắn là kẻ tiểu nhân, thế nhưng hắn thủ đoạn và tàn nhẫn cũng chỉ vì yêu Chu Thất Thất thôi, tính ra hắn còn làm được nhiều hơn Trầm Lãng.”
Anh nghe xong, cười bảo: “Thì ra cũng có lúc cô suy nghĩ thế này chứ không phải lúc nào cũng trông mặt mà bắt hình dong.”
“Không đâu, tôi đời nào trông mặt mà bắt hình dong!” Nàng chối bay chối biến, bỗng chốc nàng thấy anh và Hùng Miêu Nhi trông cũng giông giống.
Nàng đang nhớ tới đây, nhìn lại thấy anh gần trong gang tấc, nàng bỗng ngượng chín mặt, vội đưa quà cho A Mai rồi chào tạm biệt anh. Anh ngăn nàng lại: “Cô vào đây với tôi một chút.”
Nàng đi vào, đóng cửa, anh nhìn nàng chăm chăm cả buổi rồi mới lên tiếng: “Lần trước tôi có hứa mời cô đi ăn bún cá viên, hay hôm nay chúng ta đi luôn đi, dù sao cũng đến giờ cơm chiều rồi.”
Nàng không có lí do gì để từ chối.
Nàng đi cùng anh đến một nhà hàng Quảng Đông rất lớn, giờ đang là tháng mười, thế nên nàng được dịp gọi hải sản thỏa thích. Chỉ có hai người nhưng đồ ăn đầy tràn cả bàn, anh cười khổ: “Tôi ăn không hết bao nhiêu đây đâu, đảm bảo cô ăn không nổi à xem.”
Nàng lắc đầu: “Tại anh chưa biết khả năng của tôi thôi.”
Nàng nhâm nhi chút rượu, kể anh nghe về bốn năm đại học và ba năm du học của mình, sau cùng nàng nói đến Carlos.
“Tôi cũng chẳng muốn dây dưa với anh ta, nhưng chuyện gì rồi cũng phải đến lúc kết thúc. Sau này tôi mới biết ban đầu anh ta đã có vợ chưa cưới rồi. Thật ra trên thế giới này không chỉ có mỗi mình anh ta đẹp trai. Còn sự chân thật của anh ta ư? Nếu đem nó đặt lên bàn cân thì chỉ là con số âm. Chẳng qua những ngày ở bên anh ta không hẳn là uổng phí, quả thật khi ấy rất vui vẻ, hết sức vui vẻ.” Anh không ăn nhiều, đăm đắm nhìn nàng qua làn khói trắng bảng lảng, trong ánh mắt thấp thoáng nỗi thương tiếc. Không ngờ đối diện với anh, nàng cảm thấy thoải mái tự nhiên đến vậy, thế là có bao nhiêu năm tháng khốn đốn, gian nan nàng đều dốc sạch cả lòng.
Anh ngoảnh lại nhìn nàng, giọng nói đầy khoan dung: “Không sao không sao, có một số việc phải nói ra mới quên đi được, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.”
“Cám ơn anh.” Nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sảng khoái chúc anh ngủ ngon rồi quay lưng lên lầu.
Bỗng anh gọi giật lại, nàng xoay người, ngạc nhiên hỏi: “Sao ạ?”
Anh hấp háy môi, nói: “Hôm nay cô rất đẹp.”
“Cám ơn anh, anh cũng rất đẹp trai, không những vậy còn kiên nhẫn ngồi nghe tôi nói nhăng nói cuội.”
Cuối cùng anh không nói gì thêm, quay về xe và khởi động máy lái đi.
Những ngày tiếp theo, họ phải gặp gỡ quan chức chính phủ. Những bữa ăn uống, tiệc rượu dần dần xếp kín thời khóa biểu. Bữa tiệc nào anh cũng dẫn nàng theo, khách khứa đa phần là những nhân vật có tiếng thăm, món ăn cũng đều là sơn hào hải vị. Nàng phụ trách bàn tiệc từ A đến Z, tận dụng cơ hội gọi tất cả những món hải sản mình thích, hào sảng thay anh uống rượu. Mấy vị lãnh đạo thấy cô gái còn trẻ tuổi như vậy mà đã uống rượu như nước, không khỏi cảm thấy hứng thú, ào ào rót rượu cho nàng. Lý Minh không đồng ý, bảo hai người phải chia nhau uống.
Một ngày nọ ở trong toilet, nàng nghe hai người bên ngoài nói chuyện, nghe một lát mới biết họ đang nói về nàng và Lý Minh.
“Nghe nói cô ta vừa vào bàn đã gọi ngay món chính, chắc là lo anh ấy uống nhiều rượu sẽ làm hại dạ dày.”
“Anh ấy có ăn hải sản đâu cơ chứ, chẳng hiểu cô ta nghĩ gì mà chọn toàn tôm, cá với cua.”
Một thứ cảm xúc khó nói cuồn cuộn, sôi trào, khuấy đảo trong lòng nàng, tựa như muốn bùng nổ. Nàng nín thở xông vào phòng làm việc tổng giám đốc, A Mai không ngăn nàng lại. Anh đang tiếp khách, thấy nàng hộc tốc chạy vào, anh thoáng khựng lại vì sửng sốt, nhưng chỉ hỏi bằng giọng rất bình thường: “Có việc gì gấp à?” Nàng nắm chặt tay: “Đợi anh xong việc tôi sẽ quay lại.”
Người khách nọ chẳng bao lâu đã rời đi. Nàng không vào văn phòng của anh mà online chat với A Mai: “Tổng giám đốc Lý không ăn hải sản hả?”
“Ừ, đúng rồi.”
Đến chiều tối, hai người ra ngoài gặp khách hàng. Trên xe, Lý Minh hỏi nàng: “Cô sao vậy?” Nàng im lặng thật lâu mới đáp: “Xong việc rồi nói.”
Trong bữa tiệc tối nay, nàng lặng lẽ gọi rất nhiều thịt gà thịt vịt, hơn nữa cũng không uống rượu, chỉ cúi đầu ăn một chút đồ ăn. Thảng hoặc nàng ngẩng lên nhìn anh, anh tỏ vẻ chăm chú nói chuyện với khách nhưng thật ra đuôi mắt đang hướng về phía nàng. Giữa bữa tiệc, nàng rõ ràng thấy anh ra ngoài nôn một lần, song lại vờ như không hay không biết, mặc cho phó tổng dìu anh trở lại.
Tan tiệc hai người lên xe trở về, anh kìm nén cơn đau, hỏi nàng: “Cô nói đi, cuối cùng là sao vậy?”
“Tôi hỏi anh, có phải vào đêm trước ngày thi vòng hai anh đã nhìn thấy tôi trong một khách sạn, thậm chí còn nghe được cả mấy lời tôi nói sau lưng anh phải không?”
Anh lãnh đạm đáp: “Đúng vậy, cô nói tôi là đầu heo.”
Nàng cắn môi, giận dữ: “Nói vậy anh mướn tôi vào làm là để trả thù tôi chứ gì?”
Anh cười xòa: “Từ hôm đó đến nay bao lâu rồi hả? Tôi trông giống đang trả thù cô lắm sao? Không lẽ chỉ vì một câu nói đùa mà tôi phải tốn kém như vậy à?”
“Chưa hết, còn chuyện này nữa, anh không ăn hải sản, sao không nói cho tôi biết?”
“Không phải cô thích là được rồi sao, đối với chuyện ăn uống tôi cũng đâu yêu cầu khắc khe gì. Thế nào, còn chuyện gì thật sự quan trọng không?”
Cái kiểu nói chuyện một người hỏi một người đáp này nghe cứ như là nàng cố tình gây sự vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn anh, lại nghĩ tới những lời nghe lỏm được trong toilet chiều nay, trong tích tắc, nàng hạ quyết tâm, hỏi dứt khoát: “Có phải anh thích tôi không?”
Anh không thể ngờ nàng lại thẳng thắn đến nhường này. Tài xế đang lái xe, lập tức tấp vào ven đường, chuẩn bị bước xuống xe.
Anh nhìn nàng hai giây, sau đó cất giọng nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi: “Phải, tôi thích em.”
“Tôi nghỉ việc!” Dứt lời nàng liền tông cửa chạy đi.
Vừa nãy anh uống nhiều rượu, giờ lại đang đau bụng, thật sự không thể nào đuổi theo nàng, đành nói với tài xế: “Anh đi bảo cô ấy quay lại đi, nói là trên đường về sẽ ngồi ghế phụ.”
Tài xế chạy theo nàng, phải nói mất nửa ngày trời, năn nỉ nàng đừng làm tổng giám đốc khó xử nàng mới chịu quay lại. Nàng ngồi trong xe, tuy biết anh đau đớn khó chịu nhưng ngậm tăm không nói một câu.
Ngày hôm sau, nàng không đi làm.