Chương 20: Chiều dịu ngọt
Đất trời trong phút chốc như ngừng quay, thời gian đã cô đọng trong một khoảnh khắc dài vô tận. Tâm trí tròng trành, ngả nghiêng. Tia mắt giao nhau như sợi tơ xoắn xuýt, thít chặt.
Nỗi nhớ ùa về thét gào điên đảo, trái tim bị quăng quật đến thổn thức ngã lòng. Gặp rồi mới thấy nhớ nhau đến dường nào. Bao lâu rồi chúng ta không gặp? Một tháng, một năm hay hàng thế kỷ rồi? Xa cách mới đây mà như trùng trùng muôn kiếp.
Từng nét ngài, bờ mi, đôi môi. Vầng trán, góc hàm. Từng phân vuông cơ thể lay động trước gió như in hằn khắc sâu tâm hồn.
Nếu không có tiếng hét vang trời của nhóc Bin thức tỉnh có lẽ họ đứng nhìn nhau cho đến hết cuộc đời. Giọng nói trẻ thơ vang vọng gọi chú ơi, đôi tay dang rộng chạy ùa lại nhanh như một con sóc.
Vĩnh Uy cũng dang tay nhấc bổng thằng bé lên xoay vòng. Hai cha con hú hét ầm vang cả thung lũng trống vắng. Lệ na quay lưng lại hai người đó, cô trầm tư nhìn xuống dòng suối đang róc rách chảy.
Anh liếc mắt nhìn về phía cô rồi lôi mấy món đồ chơi mua từ khu chợ cho thằng bé chơi. Thì thầm bảo nó chơi ngoan, chú nói chuyện với mẹ một chút.
Vĩnh Uy tiến lại từ phía sau, anh rất muốn ôm chặt lấy cô trong vòng tay. Lệ Na cất lời trước: “Sao anh biết mà đến đây?”
“Anh đi tìm em và con. Anh chẳng biết tìm nơi đâu cả. Nhưng quả là định mệnh luôn đem chúng ta lại gần nhau. Anh không ngờ lại sớm tìm được em như vậy.”
“Tại sao phải nhọc lòng đến thế?”
“Chỉ đơn giản em là tất cả của anh, anh không thể xa em được.”
Lệ Na thấy xao lòng, vậy là được rồi, sau bao tháng năm mòn mỏi yêu cũng nhận lại được sự đền đáp xứng đáng. Chỉ vậy là được rồi. “Cảm ơn anh, vì tất cả. Nhưng chúng ta chấm dứt ở đây thôi. Em muốn linh hồn cha em được yên nghỉ.”
“Lệ Na!” Anh chạm tay lên vai kéo cô quay lại đối mặt với mình. “Em nghe này! Anh biết tội lỗi của anh rất lớn. Nhưng hãy để anh chuộc lại lỗi lầm với cha em được không? Bằng cách... trao lại linh hồn của mình cho đứa con gái mà ông thương yêu, mang lại hạnh phúc suốt đời cho đứa con gái mà ông thương yêu. Không, không chỉ vậy. Tất cả, tất cả sự sống này trong anh... thuộc về em. Em hiểu ý anh chứ?”
Nước mắt tuôn thành dòng, cô thấy lòng xáo động ghê gớm nhưng vẫn không dám chấp nhận: “Không được đâu!”
“Ba em sẽ không yên lòng nơi an nghỉ nếu em cứ sống trong dằn vặt, đau khổ. Nếu không hãy coi như vì con chúng ta đi! Em không thể để thằng bé chịu thiệt thòi hơn nữa. Vì con và... vì anh.” Uy nắm chặt vai cô, giọng tràn ngập cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng. Lệ Na bật lên tiếng thổn thức lớn hơn, cô khóc như một đứa trẻ, khóc cho thỏa thuê, vợi bớt nỗi niềm.
Vĩnh Uy ôm chặt lấy Lệ Na, anh đưa tay vuốt lên tóc cô thì thầm: “Anh sẽ không để em phải rơi nước mắt nữa!”
Tiếng nức nở nghẹn trong lồng ngực mạnh mẽ, giọt nước mắt mặn chát thấm xuyên qua lớp áo ngấm thẳng vào trái tim anh. Vĩnh Uy càng vòng tay ôm cô chặt hơn nữa, như sợ chưa đủ sức mạnh để thể hiện che chở và yêu thương.
***
Ánh đèn chăng dọc con đường từ cổng lớn đến bậc thềm ngôi biệt thự. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần suốt bao ngày qua vậy mà Lệ Na vẫn không ngừng lo âu, hồi hộp. Vĩnh Uy nắm nhẹ tay, mỉm cười trấn an vậy mà cô vẫn thấy run. Đương nhiên là bất cứ cô gái nào khi ra mắt gia đình nhà chồng tương lai như cô cũng có tâm trạng như vậy cả. Lệ Na hít sâu thở đều để điều hòa tâm lý. Chỉ có bé Bin là vô tư, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cu cậu thấy một ngôi nhà to lớn đẹp đẽ thế này nên vô cùng vui sướng.
Tâm trạng bà Ngọc Kim cũng không khá hơn, những ngày qua bà đã âu sầu héo hon biết bao nhiêu vì thằng con ngỗ ngược không vâng theo ý bà. Nó đã khiến bà phải cam chịu trong sự không đồng tình. Bà Ngọc Kim định bụng sẽ tỏ rõ cho cô gái kia biết thái độ của bà. Không phải cứ muốn bước chân vào gia đình này là được. Lại còn thằng nhóc nữa. Không biết nó ra sao nhưng cũng vì nó mà bà phải khuất phục thế này đây.
Con bé giúp việc vừa chạy vào báo cậu đã đưa khách về. Bà Ngọc Kim chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ngồi nhấp nhổm như có lửa đốt. Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không theo những gì bà đã mường tượng, những câu nói thực hành từ trước chẳng có cơ hội để đem ra tỏ rõ vị thế.
Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch từ bậc thềm lên đến tiền sảnh, rồi tiếng léo nhéo, tiếng quát gọi. Và sau đó hiện diện trước cửa phòng khách lớn là hình dáng một đứa bé miệng há ra, mắt mở to nhìn quanh quất trong phòng rồi quay nhìn chăm chú vào bà đang ngồi thẳng lưng trên ghế sa lông. Bà cũng bất ngờ không kém thằng nhóc.
Bé Bin chạy ù lại bên bà như cơn lốc tí hon, nó nhảy tót lên sa lông, chạm đôi tay nhỏ xinh lên mặt dây chuyền mà bà đang đeo trên cổ. “A cháu cũng có viên đá giống bà đấy!”
Bà Ngọc Kim ngạc nhiên ngắm nghía thằng bé, ôi dường như bà đang quay trở lại quãng thời trẻ năm xưa khi thằng Uy còn bé, kìa khuôn mặt thon dài, đôi lông mày rậm trên sống mũi thẳng, môi hơi cong cong thì thoảng nhếch lên.
Liền ngay sau đó mẹ thằng bé cũng chạy vào, hai bàn tay vẫn đang cầm túi quà nghiến nổi cả gân guốc lên. “Nè! Con không có phép tắc gì cả!”
Chợt Na khựng lại, cô rối rít xin lỗi bà Ngọc Kim, hai tay khép nép, chiếc nhẫn kim cương lấp lóa trên ngón tay áp út, đầu hơi cúi vì ngượng. “Cháu chào bác! Cháu rất xin lỗi ạ! Bác thông cảm, thằng bé không hiểu chuyện.” Cô khẽ đưa tay vẫy vẫy, miệng thì thầm: “Con lại đây nhanh lên!”
“Không sao!” Bà Ngọc Kim ngắm Lệ Na từ đầu đến chân, trông cũng khá đấy, xinh tươi trẻ trung. Phải tội hơi gầy. Lại quay nhìn thằng bé con. “Đây là con trai cô?”
Lệ Na dạ khẽ. Ngay khi đó Vĩnh Uy bước vào, anh bật cười thích thú, thằng nhóc này quả là đặc biệt, bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng thích nghi ngay lập tức.
“Con trai! Đây là bà nội con đấy. Mau chào bà đi!” Vĩnh Uy nói.
“Bà nội!”
Tiếng gọi bà nội nghe mới thân thương tình cảm làm sao, bà Ngọc Kim thấy bồi hồi xúc động, đã từ lâu rồi bà mong có được đứa cháu để yêu thương chăm bẵm biết bao. Vậy mà giờ đây điều đó đã trở thành sự thật rồi sao? Đưa tay xoa má thằng bé bà mỉm cười: “Ngoan lắm!”
Vĩnh Uy hỏi: “Ba con đâu hả mẹ?” “Ông ấy còn trong phòng làm việc đó.”
“Vậy con dẫn Lệ Na lên chào ba đã.”
“Ừm, thằng bé cứ để đây mẹ trông. Nhanh còn xuống ăn, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi!” Dặn con xong bà lại quay sang trò chuyện với thằng bé.
Ông Vĩnh Thụy ngả đầu lim dim trên chiếc ghế da to trong phòng làm việc khi tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Vào đi!”
Vĩnh Uy mở cửa, tay trong tay với người con gái đang e lệ bước vào. “Ba! Con đã về. Con đưa cô ấy về rồi đây. Đây là Lệ Na thưa ba!” Anh quay sang nhìn cô trìu mến: “Em! Đây là ba anh.”
Lệ Na cất tiếng dịu dàng chào ông Thụy.
Trong khoảnh khắc mà khuôn mặt cô lọt qua vòm nhãn của ông thì đất trời như sụp lún quay cuồng, trái tim đã chết bấy lâu bỗng nảy mạnh một nhịp tê dại. Hình bóng diễm lệ, yêu kiều xưa cũ nay ùa về tái sinh trong thân hình mảnh mai đứng trước mặt ông kia. Bao nhiêu ngọt ngào, cay đắng, bao nhớ nhung dằn vặt cùng hòa lẫn trong sự xốn xang.
Ông Vĩnh Thụy đứng bật dậy, tấm thân luôn vững chãi điềm nhiên nay bỗng run rẩy khó kìm nén.
Vĩnh Uy và Lệ Na ngạc nhiên trước biểu hiện kì lạ của ông. Nhưng rồi ông Thụy lắc mạnh đầu tĩnh trí lại, không phải, không phải là người con gái ấy. Cô gái này chỉ hao hao giống mà thôi. Trên đời này việc người với người giống nhau cũng không quá lạ. Nghĩ vậy ông lấy lại vẻ điềm tĩnh ngồi xuống.
“À không sao ta chỉ đau đầu một chút thôi! Được rồi, hai đứa cứ xuống trước đi, ta sẽ xuống sau!”
“Ba không sao chứ ạ?” Vĩnh Uy hỏi đầy quan tâm.
Ông Vĩnh Thụy gật đầu để con yên tâm, ông thực sự muốn một mình để có thể bình tâm lại.
Lệ Na chào ông rồi theo anh bước ra, biết ông Thụy là nguyên nhân chính khiến ba cô phải nuốt hận mà chết vậy mà sao khi nhìn thấy dáng vẻ già cỗi tiều tụy của ông ấy khi nãy cô lại không thể giận nổi. Dáng vẻ trầm ngâm cô độc mà day dứt ám ảnh ấy khiến cô thấy bùi ngùi cảm giác xót thương.
Họ ngồi quây quần vui vẻ trong phòng ăn sang trọng sáng rực rỡ, không gian tràn ngập một màu vàng óng thanh lịch. Chiếc bàn dài bằng gỗ quý cẩm lai màu nâu hồng được bày biện đẹp mắt các món ăn tinh tế, dọc giữa bàn là các giá nến lung linh chiếu rọi, những đĩa hoa tươi bày xen kẽ tạo cảm giác dễ chịu.
Vĩnh Uy, Lệ Na và bé Bin ngồi một bên, bà Ngọc Kim ngồi đối diện còn ông Thụy thì ngồi chính giữa đầu bàn.
Thấy ông Thụy chẳng ăn gì mấy, Vinh Uy với âu xúp gà múc cho ba rồi rắc thêm nhiều tiêu. Bé Bin thấy vậy đứng hẳn lên ghế, miệng bô bô: “Ba ơi chúng ta không ăn tiêu cơ mà?”
Lệ Na giật áo con, rít lên: “Ngồi xuống ngay, sao con vô lễ thế!”
Uy bật cười: “Ba lấy cho ông. Ông có thể ăn nhiều tiêu con ạ.”
“Ồ! Thằng bé cũng không ăn được tiêu sao? Ta cũng vậy.” Bà Ngọc Kim nói giọng phấn khởi.
Lệ Na trả lời: “Nhóc con có rất nhiều thứ không ăn được ạ. Cháu đến mệt vì tính khảnh ăn của nó.” Cô kể ra hàng tràng những món ăn mà thằng bé không thích hoặc không thể ăn.
Bà Ngọc Kim lại ồ lên lần nữa: “Khẩu vị y chang Vĩnh Uy và ta. Bin, cháu sang đây ngồi với bà.”
Thằng bé chạy tót sang ngồi bên cạnh bà.
Vĩnh Uy lại tiếp thêm hai món ẹ rồi quay sang Lệ Na anh xúc món bít tết bò hầm cốt dừa cho cô: “Món ưa thích của em đây!”
Lệ Na thì thầm nhỏ nhẹ: “Anh kệ em!”
Anh cười cười nói với ba mẹ: “Cô ấy rất thích những gì liên quan đến sữa dừa.”
Ông Thụy ngạc nhiên nhìn Lệ Na.
Bà Ngọc Kim nhìn chồng rồi nhìn Lệ Na. “Kì lạ thật. Bác trai cũng rất thích cái món sữa dừa ấy. Lại còn các loại đậu nữa.”
Lệ Na cũng ngạc nhiên không kém, các món đậu luôn là sở thích của cô.
Mọi người đều trầm trồ về sự giống nhau giữa những người ngồi đây. Cuộc nói chuyện rôm rả hướng về chuyện khẩu vị và ẩm thực. Trong bữa ăn bà Ngọc Kim có hỏi về chuyện gia đình của cô, Lệ Na thành thực trả lời tất cả. Vĩnh Uy thì không muốn mẹ nhắc đến chuyện đó. Ông Vĩnh Thụy chỉ trầm ngâm lắng nghe mọi người, đôi lúc hưởng ứng bằng tiếng cười nhỏ nhẹ giống như tiếng thở hắt hơn. Bé Bin thì giờ đã chuyển lên ngồi cạnh ông ở đầu bàn, thằng nhỏ là trung tâm của tiếng cười vui vẻ.
Khi Vĩnh Uy đã đưa hai mẹ con Lệ Na ra về còn lại ông Vĩnh Thụy và bà Ngọc Kim. Mỗi người một tâm trạng. Lệ Na thấy thật nhẹ nhõm khi mọi chuyện đều vui vẻ thoải mái, cô không ngờ cha mẹ anh lại dễ chịu đến vậy. Trước khi gặp họ cô cứ tưởng đâu họ rất bề trên và khó gần, nhưng tiếp xúc rồi cô lại thấy như người thân của mình. Bà Ngọc Kim cảm thấy khá hài lòng, thằng bé đích thực là thằng cháu đích tôn mà bà mong muốn. Cô con dâu tương lai có vẻ còn trẻ dại xốc nổi nhưng không sao, bà sẽ bảo ban dần dần. Điều quan trọng nữa mà bà nhận thấy, đó là từ bé đến giờ chưa khi nào bà thấy con trai cười nhiều như hôm nay. Nhìn nó rất hạnh phúc. Bà cũng chỉ mong cho con điều đó thôi.
Ông Thụy lại xao xuyến theo một tâm trạng khác, cô gái trẻ này càng nhìn càng giống người cũ của ông quá đỗi, dù chuyện quá khứ đã trôi qua lâu rồi nhưng vẫn không khỏi ngậm ngùi. Nhưng có một điều chắc chắn đó là ông thấy rất có thiện cảm với cô bé này. Nhìn dáng gầy mong manh của nó ông cũng thấy xót thương như thương con mình vậy. Dù sao thì cũng chính ông đã gây nên phần nào nỗi khổ cho nó. Thôi thì để con ông nó bù đắp vậy.
***
Chiều dịu ngọt. Anh và cô. Lưng dựa lưng, vai dựa vai. Cùng tận hưởng quãng thời gian êm ả bên nhau. Vĩnh Uy ghi chép một số văn bản liên quan đến công việc, còn Na thì lập kế hoạch cho các sản phẩm mới, cặp nhẫn cưới trên hai bàn tay lay lắc chuyển động theo cây viết. Đĩa bánh sữa to sụ để bên cạnh hai người.
“A.. A.” Lệ Na nhón lấy một chiếc bánh với tay ra sau, đưa sát tận miệng anh.
Vĩnh Uy “a” một tiếng cô liền nhét nguyên chiếc bánh cho anh, Lệ Na thích chí: “Hi hi. Giờ anh thấy bánh có cảm xúc gì?”
Miệng ngồm ngoàm anh nói: “Vẫn... thế.”
“Thế là sao?”
“Thì là vẫn hí hởn như thế.”
Lệ Na phụng phịu: “Sao cái nào cũng thế. Khi làm bánh em có rất nhiều cảm xúc mà?”
“Đáng nhẽ anh không nên nói cho em biết. Để giờ anh khổ sở thế này đây!”
“Hứ. Ăn bánh do em làm lại là cực hình ư? Anh thật đáng ghét! Thế anh có biết, cứ bắt em nghe hoài, nghe lại tiếng đàn của anh cũng cực lắm không?”
“Anh không thể làm được việc là vì em đấy!”
“Anh thì lúc nào cũng công việc, công việc. Thảo nào mà khô khan, thiếu lãng mạn thế.”
Vĩnh Uy đáp trả: “Anh chỉ có thể lãng mạn với những cô gái ngọt ngào thôi.”
“Em không ngọt?”
“Không! Em rất chua.”
Lệ Na giận dỗi thở hắt một tiếng, không thèm nói thêm tiếng nào cố bật mình dậy ngồi quay mặt ra phía hồ.
Anh liếc nhìn cô cười mỉm.
“Cười gì mà cười.” Cô nói với vẻ mặt hằm hằm giận dỗi.
Vĩnh Uy càng hinh hích cười to hơn: “Anh cười vì trông em rất ngố.”
Đến lượt Lệ Na bật cười lớn, cười đến rũ người: “Ha ha. Anh nghĩ lại xem ai mới ngốc. Nếu không có người nói hộ chắc đến ngày tận thế anh cũng không nhận ra con trai mình.”
“Đơn giản thôi. Anh không nhận ra con trai mình, nghĩa là không nhận ra khuôn mặt chính mình. Bởi anh đâu có suốt ngày soi gương tự mãn như em.”
Lệ Na mím môi phồng má: “Á! Anh thật là... Duy Khang nói không sai tí nào. Anh vừa xấu tính vừa kém lịch thiệp mà.”
Đến Vĩnh Uy thấy tức tối: “Sao em lúc nào cũng Duy Khang, Duy Khang thế? Có cho cậu ta bắt chước cả đời cũng không theo kịp anh được.”
Lệ Na le lưỡi làm mặt xấu: “Xí. Ai mới tự mãn đây. Nói cho anh biết Duy Khang quả là một chính nhân quân tử, rất rất hoàn hảo.”
“Con mắt nhìn người của em chỉ đến thế mà thôi. Thể nào mà em cho là hoàn hảo. Nông cạn.”
“Này!!! Anh vừa phải thôi nhé. Sao cứ nói em thế này thế nọ.”
“Thì tại ai?”
Tiếng đáp qua đáp lại cuốn trôi theo cả một buổi chiều dài.