Chương 30: Em nơi đâu?
Khu thương mại cảng, gồm nhiều tổ hợp lân cận đủ mọi lĩnh vực giải trí phục vụ đời sống công nhân bến và giới thương nhân, thủy thủ thuộc các tàu giao thương đổ về từ khắp nơi đã tạo nên mặt bằng kinh doanh rộng lớn, phát triển. Một mỏ kim cương vô giá.
Cao Kiến với tiềm lực mạnh mẽ, chỉ trong vòng một năm đã gần như thâu trọn toàn bộ hệ thống. Lợi nhuận thu về đếm không kể xiết. Con số khổng lồ nếu công khai chắc chắn sẽ khiến không ít quan chức và bàn dân thiên hạ sởn gai ốc. Chỉ biết rằng các cổ đông từ lớn đến nhỏ đều mặt mày hớn hở.
Tuy nhiên hiện nay một số vướng mắc nảy sinh rất nguy cấp. Hàng loạt phòng nghỉ, quán bar, sòng bạc… đã thời ngưng hoạt động. Áp lực đến từ phía nhà chức trách, ban quản lý sinh sự đòi Cao Kiến cắt bớt vài hạng mục, lấy lý do việc một doanh nghiệp – dù doanh nghiệp đó lớn cỡ nào cũng không nên bao quát, chiếm lĩnh quá nhiều cơ sở, dễ mất cân bằng và làm lệch lạc đường lối kinh tế; điều quan trọng nhất là họ còn viện cớ vài tháng nay nguồn vốn nâng cấp mà tập đoàn rót vào đều đặn trước nay đột ngột ngưng trệ nên yêu cầu Cao Kiến chuyển giao cho bên thứ ba, gọi là chia bớt “gánh nặng”. Thêm nữa, đồng loạt các hộ dân giáp ranh đã đâm đơn kiện Cao Kiến bởi khu vực đó đã ánh hưởng rất lớn đến đời sống của họ.
Không những thế, vốn lưu động cấp phát cho cả những mảng khác cũng hoàn toàn đóng băng.
Việc ông Thụy không màng gì đến công việc và Vĩnh Uy bỏ đi đã khiến Cao Kiến lâm vào tình trạng rất nguy nan. Mọi việc điều hành ông Thụy gần như giao lại hết cho ông Thiêm cố vấn cấp cao.
Phó phòng thư ký Nhiên Nhã giải trình cụ thể từng mục tổng hợp từ các cấp, vấn đề khẩn thiết nhất hiện giờ là cần gia tăng ngân sách đã bị thiếu hụt nghiêm trọng thời gian qua để đẩy nhanh lại hoạt động cho các lĩnh vực trọng yếu.
Uy loạt soạt lật mạnh các văn bản báo cáo, cùng lúc dõi nhìn biểu thị chứng khoán trên màn hình máy tính, phiên giao dịch sang đã ghi nhận cổ phiếu niêm yết của Cao Kiến đã giảm mạnh đáng kể, trong khi đó so với mặt bằng chung, tức chỉ số VNIndex vẫn khá ổn.
“Rất nhiều các công trình trọng điểm vẫn đang trong quá trình hoàn thiện đều bị ông Thiêm rút vốn một cách khó hiểu, nguồn đó được đẩy vào vài cơ sở không minh bạch. Hiện tại vốn chung chuyển của chúng ta đã cạn kiệt rồi ạ!”
“Cô chuẩn bị ngay một cuộc họp khẩn. Trước mắt tháo gỡ vấn đề khu thương mại cảng đã, mấy lão quan liêu muốn vòi thêm hay có kẻ khác nhúng mũi, làm rõ cho tôi! Về tài chính, tôi sẽ làm việc với phòng kinh doanh, yêu cầu họ dứt điểm thu về tất cả các địa điểm còn đọng nợ nhanh nhất có thể. Còn ông Thiêm... tôi sẽ giải quyết sau.” Vĩnh Uy trước nay chưa từng nêu rõ chi tiết kế sách bao giờ, nhưng Nhiên Nhã là ngoại lệ, cô thư ký luôn khiến anh tin cậy và hài lòng bởi sự linh hoạt và hiểu biết trong công việc cùng tính cách chín chắn mặc dù còn khá trẻ. Chỉ mới theo anh từ thời điểm anh về nước và nhậm chức tổng giám đốc, cô đã trở thành cánh tay đắc lực hiểu rõ đường lối hoạch định của anh nhất.
“Dạ! Thưa tổng giám đốc!" Nhiên Nhã tươi tỉnh, cô biết là có anh thì mọi chuyện sẽ êm đẹp mà.
***
Bể ngâm dược thảo. Các vị mặt tròn bụng lớn đang lim dim hưởng thụ hết mức sảng khoái, hơi nóng từ làn nước trườn quanh thân tạo cảm giác vô cùng dễ chịu, các em chân dài ngồi quanh thành bể phía sau lưng thì luôn tay massage, đấm bóp… không còn thú vui trên đời nào là họ không biết đến nữa.
Lão Kiều Cương nâng ly rượu lên. “Ha ha! Xin mời, các vị cứ tự nhiên nhé, hôm nay tôi bao trọn khu này rồi,” nháy mắt cười gian, “vài hôm nữa tôi đưa các vị đến một nơi, đảm bảo trăm phần nghìn sẽ tuyệt diệu hơn thế này nhiều.”
Các ông lớn nghĩ tới đã sướng không kìm nổi mà bật cười hềnh hệch.
Lão Kiều Cương khẽ vuốt cặp ria đen bóng cười nham hiểm, hừm, mày hại con gái ông ra nông nỗi đó ông sẽ ày biết thế nào là chết không kịp ngáp, cứ đà này ông xơi trọn cả gốc rễ nhà mày luôn cũng được. Chợt chuông reo, lão chưa phải động tay đã có đứa mở máy áp lên tai giúp. Đầu bên cho biết tình hình có vẻ không thuận lợi lắm khiến lão nhíu mày lo lắng, tắt hẳn điệu cười. Nhưng rồi lão cũng trấn tĩnh lại, việc gì phải cuống, ta nắm lợi thế đủ đằng, có thách cả ông cố tổ nhà nó đội mồ sống dậy cũng không lật ngược tình thế được.
16h cùng ngày, sau khi cuộc chơi đã tàn, gian thư giãn tạm thời đóng cửa chờ nhân viên thu dọn. Một xác nam giới mình trần nổi lềnh phềnh dưới làn nước dập dềnh, cặp ria đen nhẫy tựa rêu chết giữa màu xanh lợt lạt.
***
Từng cuộn từng cuộn sẫm đơn côi nổi trôi theo áng chiều chập choạng, sà xuống tận nỗi buồn sâu thẳm, tím rịm cả lòng em.
Những buốt nhói, nghẹn ngào giờ chảy tan thành hư không, cuốn đi cả tri giác, ý niệm, cảm xúc... giờ chỉ còn hình bóng ấy và sự nhung nhớ đến cháy gan cháy ruột là không thể giội nguôi hay dập tắt.
Mắt đờ đẫn dõi trông ngoài ô cửa sổ, môi mấp máy lảm nhảm những gì chỉ mình nghe được. Ưm... gì nhỉ… mình đang… - Na thậm chí còn không nhớ nổi những gì mới tưởng, dường như cô lại lần nữa lạc trong cõi mơ hồ, xa xăm… thân thể tựa sương khói, ý chí tựa hơi nước cứ lãng vãng quẩn quanh và tự vây hãm chính mình.
Vơ vẩn đếm đếm, gập gập ngón tay; bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu không gặp anh? Sao đếm hoài đếm mãi mà không thể nhớ nổi. Bỗng nhiên giờ phút này cô khao khát được gặp anh vô cùng, đúng vậy, em có nhiều chuyện muốn nói nhưng chưa thể nói ra hay sao ấy. Thế là giữa những mơ mơ ảo ảo, Na xuống khỏi giường, chầm chậm lê chân như cái xác biết đi, để trái tim vô hồn tự dẫn lối.
Mở cửa phòng bệnh, qua hành lang hun hút âm u trải dài, tiếp nối những cung đường vời vợi xa… như người mộng du lang thang theo mỗi bước cảm tính.
Và, rồi mãi… phía trước cũng sừng sững hiện lên tòa nhà kính uy nghi, hiện đại.
**p>
Uy ngả đầu ra sau ghế, thở nhẹ, vậy là tạm thời tình thế nguy cấp đã qua. Chỉ trong buổi chiều nay cổ phiếu Cao Kiến đã tăng nhanh gần chục điểm, trở lại mức bình thường. Ban quản lý khu thương mại cảng đã phải chịu nhường một bước, ngay ngày mai một số dịch vụ sẽ mở cửa trở lại.
Thư ký Nhã đặt tách trà trước mặt anh, nhẹ nhàng bảo: “Sếp uống tách trà an thần này đi rồi tĩnh dưỡng một chút. Quả thật em không ngờ mọi chuyện lại biến chuyển nhanh đến vậy. Sếp giỏi thật!” Mắt ánh lên niềm ngưỡng mộ hơn bao giờ.
Vĩnh Uy nhấp ngụm trà, đã mấy ngày đêm không ngủ nên vị thanh thanh dịu nhẹ vừa chạm đến đã ru anh chìm sâu vào vô thức không phiền não, không mộng mị.
Nhiên Nhã vòng ra sau bàn làm việc, ghé ngồi lên cạnh bàn, gương mặt ửng lên vẻ khao khát, thèm muốn. Cô đã thêm một chút thuốc an thần vào nước trà, chỉ là giúp anh dễ ngủ hơn thôi. Thầm nhủ, anh có biết là từ lâu em đã dành rất nhiều tình cảm cho anh rồi không? Em thực sự cảm thấy trái tim mình rộn rạo mỗi phút giây khi nhớ đến anh... ước gì...p>
Cô đưa tay khẽ vuốt lên má anh, lướt ngón tay dọc trên sống mũi thẳng tắp rồi cúi mạnh hôn lên đó một nụ hôn thật sâu.
Uy không cảm nhận được gì khi làn môi nữ chạm lên khuôn mặt mình.
Nhưng ngoài cửa Lệ Na đang bụm miệng cắn chặt nắm tay để khỏi thét lên. Hình như móng vuốt nuột nà của người phụ nữ kia đang rạch cào tim cô, khiến nó tan ra từng mảnh. Cơn khó thở, đau đớn bung ra thành từng giọt, từng giọt cay xé. Run rẩy, cơn run rẩy rung tỏa trôi qua từng mi ni nhỏ nhất của thực thể, khó chịu cùng cực.
Na sợ, co quắp thân mình như con thú nhỏ tội nghiệp. Lùi xa, lùi thật xa, chấm dứt cảnh nhìn qua khe cửa hơi hé. Tìm nơi chui nhủi, trốn tránh.p>
Cô nàng ngồi bó gối trước lối vào tổng công ty, vòng tay ôm trọn cơ thể cố tránh những đợt gió căm căm quét qua. Sao đêm nay gió trở dữ dội, buốt tận xương, nhói tận tim. Cố thu mình thật nhỏ bé lại, ủ ê với bao nỗi niềm rối mòng, loanh quanh luẩn quẩn càng lúc càng mụ mị, tơi bời.
Mãi lâu sau, lúc nỗi mệt mỏi lấn sâu và sắp sửa đánh gục thân xác thì một con xe đen bóng đỗ xịch ngay trước cô. Na ngước ánh mắt tái dại nhìn lên. Kính xe hạ xuống, người đàn ông tóc hoa râm, nét mặt thâm trầm nghiêng đầu nhìn ra.
Ông Thiêm hỏi: “Lệ Na! Sao cháu lại ngồi đây?”
Na lại cúi gằm, lạc giọng: “Anh… anh ấy không… không cần… cháu nữa. Anh bảo… mệt mỏi…”
Ông ta chăm chú ngắm nhìn bộ dạng của cô, chợt tia sáng lóe lên trong đáy mắt khi liếc thấy chiếc lắc nhấp nháy trên cổ tay Na. Mấy hôm nay Na đeo cả nhẫn và chiếc lắc kỷ vật của mẹ, cô không muốn xa rời những vật thân thương của mình.
Ông thầm nghĩ ngợi vài giây rồi mở cửa bước xuống xe, giở giọng ngon ngọt: “Cô bé, đừng buồn nữa. Giờ cháu theo ta, giúp ta việc này. Xong rồi chúng ta sẽ cùng đi tìm Vĩnh Uy. Cháu thấy sao? Cháu sẵn sàng tỏ ra có ích chứ?” Ông ta rất hiểu tâm lý của những cô gái đang trong trạng thái này.
Na ngơ ngẩn gật gật đầu. Thế là ông Thiêm giúp cô ngồi lên ghế sau rồi chiếc xe phóng vụt đi mất hút.
Trên cao, bên ô kính căn phòng còn sáng đèn, tấm rèm được hạ xuống.
***
“Dậy, dậy ngay!” Duy Khang sốt ruột lay vai bạn.
Vĩnh Uy choàng tỉnh, nhíu cặp mắt hơi ngai ngái nhìn bạn khó hiểu.
Duy Khang gắt lên: “Na mất tích rồi, ở đó mà ngủ.”
“Cái gì?”
“Cô ấy biến mất rồi.”
Vĩnh Uy xô ghế bật người dậy, mắt trợn ngược cùng tiếng thở hắt kinh sợ và có chút bối rối.
Không để mất thời giờ Duy Khang lôi bạn đi ngay. Trên xe anh giải thích qua, lúc Mỹ Hà vào thấy phòng bệnh trống trơn, họ lập tức chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi nhưng tất cả những chỗ Na có thể đến đều không thấy cô đâu cả.
Mỗi lời nói khiến tim Vĩnh Uy nảy lên một nhịp sợ hãi. Ngọn lửa nóng bừng bừng lấp kín tâm hồn như thiêu như đốt. Nỗi bất an, lo lắng xâm chiếm khiến anh khó thở phải giật tung cà vạt ra. “Sao không cho tôi biết ngay hả?”
“Tôi đã gọi cho cậu mãi mà không được.”
Hai người lao đi trong đêm đến tất cả những nơi chốn riêng tư của anh và cô nhưng không hề thấy bóng dáng Na đâu cả. Lượn vòng theo những con đường quen thuộc một lượt rồi họ trở lại bệnh viện, hy vọng rằng có thể cô chỉ lang thang đâu đó quanh bệnh viện và đã trở về.
Nhưng phòng bệnh chỉ có ông Thụy và Mỹ Hà đang thút thít khóc. Uy lướt nhìn, gần như phát điên khi hiểu thực tại vẫn vậy, nghĩa là Na đã mất tích, đã không còn hiện hữu nơi tầm mắt những người thân yêu nữa – đi đâu và khi nào – không biết không hay rằng cô đang nơi đâu cô, không biết…
Vĩnh Uy trừng mắt quát cô mập: “Cô trông Na cái kiểu gì đấy?”
Mỹ Hà đáp trả: “Anh mới là người phải ở bên cậu ấy mới đúng. Anh ở đâu hả, trong khi Na suốt ngày lảm nhảm tên anh,” vừa nói vừa khóc ồ ồ, “hu hu chắc đi lạc mất rồi.”
Uy ngồi sụp xuống giường, úp mặt lên lòng bàn tay, ngăn tiếng thổn thức bật lên đầu môi bởi nỗi ân hận đè nặng. Phải rồi, là anh sai, em đang ở đâu hả? Cho anh biết em đang ở đâu...
Ông Thụy lên tiếng can: “Thôi, bây giờ không phải lúc tranh cãi đúng sai. Các cháu đừng trách Uy, bác hiểu cảm giác của nó.” Ông quay sang anh, “Con bé biết sự thật rồi.”
“Gì? Sao lại biết?” Uy sững sờ, chẳng phải anh đã nói là không thể cho cô biết rồi hay sao.
“Ba không biết tại sao, hôm đầu vào viện con bé nói với ba chuyện này.”
Mỹ Hà chợt thêm vào: “Mấy ngày nay Na tái phát bệnh cũ hay sao ấy, cứ lẩm bẩm một mình, cháu sợ lại thần kinh giống lúc trước mất rồi.”p>
Mỗi lời kể của mọi người là thêm một lần trái tim anh như bị ai vặn nghiến, bóp nát. Từng gáo nước vừa nóng vừa lạnh giội đến đâu ngấm sâu tê dại, xót xa đến đó.
Mày thật khốn nạn, thật ích kỷ. Anh ngập trong nỗi căm phẫn chính mình. Khi mày chỉ biết nghĩ đến bản thân thì cô ấy đang ngày đêm một mình phải hứng chịu những đau đớn giày vò, khổ sở gấp bội phần.
Vĩnh Uy vùng dậy, định lao ra ngoài.
Nhưng Duy Khang kịp kéo tay bạn lại, anh khuyên: “Cậu bình tĩnh đã!”
Uy giật tay ra. “Cậu bảo tôi ở đây mà bình tĩnh trong khi cô ấy đang đâu đó ngoài kia với tinh thần không ổn định, không biết có an toàn hay không à?”
“Nhưng giờ có lao đi tìm trong đêm tối thế này cũng chỉ vô vọng thôi. Tạm thời chờ tin cảnh sát, chúng ta tính xem cô ấy có thể ở những đâu hay đã đi theo hướng nào.” Duy Khang quay sang hỏi Mỹ Hà: “Vú Lan chưa điện lại à?”
Vĩnh Uy túm lấy cổ áo bạn, gầm lên: “Không chờ đợi gì hết. Cậu tìm cách huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát, lật tung cái thành phố này lên cho tôi. Đừng có chậm phút nào cả.”
Từng khắc, từng khắc chậm chạp lê đi trong nỗi phấp phỏng, âu lo dằng dặc. Sự căng thẳng, bứt ngạt như muốn nổ tung. Mãi cho đến khi một tin nhắn được gửi đến máy Vĩnh Uy.