Em Về Cùng Ngày Nắng Full

Ánh đèn tối xuống, cô gái nhỏ bước ra sân khấu.

Trong góc tối ở hàng ghế đầu tiên, Lục Chấp ngẩng đầu lên. Ánh sáng bên ngoài yếu ớt, gương mặt lạnh lùng của anh hiện ra đôi phần mệt mỏi, khoảnh khắc nhìn thấy cô vẻ yêu chiều dừng lại nơi đáy mắt.

Người con gái trăm ngàn lần anh nghĩ đến, khát khao cả trong những giấc mơ.

Áo màu đen hở rốn, vòng eo nhỏ xíu, một nắm tay anh đã có thể nắm gọn, trắng đến yếu ớt.

Thời điểm ánh đèn rọi vào người cô, vạt váy sequin bắt sáng phản chiếu muôn sắc màu vào bóng tối lấp lánh rạng ngời.

Anh nghe thấy cô cất giọng trong veo ngọt ngào: “Em là Ninh Trăn.”

Lục Chấp cong khóe môi.

Âm nhạc vang lên.

Là giai điệu vui nhộn sôi nổi của Jazz, thần thái trên người cô gần như thay đổi trong chớp mắt.

Những bước nhảy sôi động khỏe khoắn, đôi chân mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện.

Anh phảng phất lại nhìn thấy Ninh Trăn của đêm trước.

Tự tin đến lóa mắt, một khi đứng trên sân khấu, từ nàng công chúa nhỏ cô biến thành nữ hoàng.

Thân thể mềm mại tựa đóa hoa yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần.

Âm nhạc bỗng loáng cái vút cao, cô chợt như giải phóng cả cơ thể và linh hồn, động tác vặn mình đầy quyến rũ gợi cảm, làn váy lượn vòng, lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài với hơn nửa bắp đùi trắng nõn nuột nà.

Quá mức xinh đẹp, quá mức câu hồn đoạt phách.

Lục Chấp nghe thấy sau lưng vang lên vài tiếng huýt sáo, mặt mũi dần sa sầm.

Váy của cô… có lẽ cái này không phải là váy.

Ánh mắt anh càng lạnh hơn, mười ngón tay siết chặt, đợi cô nhảy xong.

Người khác không nhận ra, nhưng trên sân khấu động tác của Ninh Trăn rất dè dặt, cô không dám thực hiện những cú xoạc có biên độ lớn, cô gần như là chịu đựng cố gắng nhảy cho xong phần thi này.

Thời điểm âm nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay bùng nổ vang dội khắp khán đài.

Cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa cũng đã trình diễn xong.

Ninh Trăn cúi người chào ban giám khảo rồi đi xuống sân khấu theo hướng ra phòng chờ.

Lục Chấp đứng dậy, đi về phía hậu trường.

Bước chân anh đột nhiên khựng lại, xoay gót đi lên văn phòng trên lầu.

Người phụ trách tạm thời của cuộc thi lần này là Ngô Thịnh, một thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn vắt chéo chân đang say sưa ngồi xem màn hình giám sát sân khấu.

Lúc Lục Chấp đi vào, Ngô Thịnh kinh ngạc xuýt xoa: “Lục thiếu gia? Tôi không bị hoa mắt chứ?”

Trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Tấn gia, hắn đã gặp Lục Chấp một lần.

Thiếu niên mười mấy tuổi, toàn thân toát ra hơi thở thờ ơ lãnh đạm, xung quanh cười nói ồn ào rôm rả, thiếu niên kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhìn mọi người với ánh mắt mơ hồ nét mỉa mai châm chọc.

Được rồi, người thừa kế duy nhất của Lục gia, lôi kéo một chút cũng không thừa.

Vấn đề là Lục thiếu gia này không giống người bình thường.

Ở địa bàn của người ta mà chọc cho cô cháu nhỏ nhà họ Tấn khóc tức tưởi.

Cậu chàng đẹp trai hấp dẫn, thiếu nữ tuổi xuân mơ mộng mon men tới gần bắt chuyện, Lục Chấp mở miệng ra chính là lạnh lùng chế giễu: “Thiếu đàn ông thiếu tới phát điên hả?”

Lúc đó Ngô Thịnh đang ở bên cạnh, nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau đó một hai năm, nghe nói tiểu bá vương thô bạo ngang ngược nhất trời đất đã bị đưa tới thành phố A, không ngờ bây giờ có thể gặp ở đây.

Ngô Thịnh vô cùng kinh ngạc.

Tiếp theo, nghe thấy Lục thiếu gia mở miệng: “Mở camera giám sát cho tôi xem một chút.”

Hiếm thấy ai một chút khách khí cũng không có như vị này…

Được rồi, hắn không chọc nổi người ta, xem thì xem đi.

Lục Chấp xem qua một lượt hình ảnh camera ghi lại diễn biến trong phòng chờ, khóe môi nhếch cong nhưng đáy mắt không hiện ý cười: “Hờ, người này, có được vào chung kết không nhỉ?”

Ngô Thịnh ngơ ngác một thoáng, liếc nhìn Triệu Mộng Dĩnh trong màn hình giám sát, mò không ra ý tứ của Lục Chấp: “Giám khảo chấm điểm…”

“Ừm, vậy thì chấm cho chính xác.” Lục Chấp ngắt lời hắn, cười mà như không: “Công bằng một chút đấy.”

“…” Ngô Thịnh có rơi não mới không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của anh.

Lục Chấp tiếp tục xem, sau khi xem xong đoạn Khương Chá cắt rèm cửa, anh hừ cười lạnh lùng: “Người phá hoại tài sản của công thế này mà mấy anh cũng có thể nhịn được, quả là hào phóng độ lượng mà, hay là tôi đập nát nơi này, anh đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ tôi nhỉ?”

Ngô Thịnh trố ra hai con mắt muốn lé xẹ cảm thấy hình như mình đang ngu đi từng phút một, không biết tiểu bá vương này phát điên cái gì.

Hắn ho khẽ một tiếng: “Cái này, chúng tôi sẽ bắt vị bạn học này bồi thường.”

“Không cần, tôi sẽ trả.”

“Sao cơ?”

Lục Chấp gằn từng chữ: “Tôi nói, tôi bồi thường.”

Ngô Thịnh ngẫm nghĩ trong bụng, chắc không phải đầu óc tiểu bá vương này có bệnh nên lúc trước mới bị đuổi khỏi nhà chứ…

Nghĩ thì nghĩ, nhưng đối diện với đôi mắt âm u đen kịt của Lục Chấp, hắn cảm thấy có lẽ mình nên ngậm miệng thì tốt hơn.

~

Kết quả vòng bán kết sẽ được công bố vào tám giờ tối.

Ninh Trăn đã sớm thay lại quần áo của mình, tất cả các thí sinh đều rời khỏi phòng chờ, tập trung dưới khán đài đợi kết quả, cô vừa giương mắt nhìn lên thì thấy Triệu Mộng Dĩnh.

Vẻ mặt Triệu Mộng Dĩnh đầy phấn khích, có vẻ như tâm trạng rất tốt. Cô ta đang đứng nói chuyện với một nữ sinh khác, âm thanh của hai người họ không nhỏ, cô nghe thấy loáng thoáng mấy chữ ‘điểm, được vào’.”

Ninh Trăn ghét người như thế này, càng không muốn liên quan gì tới.

Công bằng mà nói, Ninh Trăn cảm thấy vòng bán kết mình trình diễn không được tốt lắm.

Vì sự hạn chế của trang phục nên cô đã cải biến rất nhiều động tác vũ đạo, mặc dù các bước nhảy vẫn chuyển tiếp trơn tru liền mạch nhưng cảm giác hồi hộp căng thẳng cũng nhân lên gấp bội.

Cô nhìn quanh một vòng, thấy Khương Chá đang đứng bên góc phải.

Cô nên cảm ơn hắn. Nghĩ ngợi một thoáng, Ninh Trăn quyết định sau khi nghe công bố kết quả xong sẽ tới nói cảm ơn hắn, nhân tiện đi bồi thường tiền rèm cửa.

Không biết cô có đủ tiền để đền không nữa?

Ninh Trăn rầu rĩ thở dài, tim gan rối bời.

Vì chỉ có mười thí sinh được lọt vào chung kết, nên hầu như mọi người đang có mặt ở đây ai nấy đều vô cùng hồi hộp lo lắng.

Chỉ có Triệu Mộng Dĩnh là khá thoải mái ung dung.

Ninh Trăn cũng không chắc mình có được vào hay không, nhưng trước khi đến đây cô chưa từng nghĩ tới chuyện phải giành được giải thưởng, những gì có thể làm cô đã cố gắng hết sức rồi, không có lỗi với bản thân là được.

Người công bố kết quả cuộc thi hôm nay là một nữ MC, sau khi nói xong lời mở đầu, cô ấy bắt đầu đọc danh sách: “Mười thí sinh lọt vào vòng chung kết cuộc thi tài năng biểu diễn nhảy múa dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ bảy, Đỗ Nhàn, Vạn Phồn Tri… Ninh Trăn… Khương Chá.”

Kết quả được công bố dựa theo thứ tự số báo danh, Ninh Trăn sững người một thoáng, nghe thấy niềm vui cồn dậy lan tỏa trong lòng, cô có thể tham gia trận chung kết.

Cô đã biết thiếu niên giúp mình tên Khương Chá, hắn cũng được lọt vào vòng trong.

Triệu Mộng Dĩnh đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, mặt tái nhợt, giọng nói có phần mất khống chế: “Không thể nào, có phải chị đọc sai danh sách không thế?”

Cô ta vô lễ như vậy, nhân viên ban tổ chức nhanh chóng đi tới, cau mày nói: “Bạn học nhỏ, ban giám khảo chấm điểm rất công bằng, hơn nữa điểm số là điểm trung bình của tất cả các giám khảo, nếu em có ý kiến gì, một lát nữa có thể đến hậu trường khiếu nại.”

“Nhưng rõ ràng bác tôi đã nói, số điểm của tôi đứng thứ tám, tại sao không có tên tôi, nhất định là các người đã tính sai. Tôi yêu cầu được xem bảng điểm!”

Triệu Mộng Dĩnh lớn tiếng làm ầm lên như thế, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.

Ố ồ ~ quan hệ đi cửa sau, thì ra còn có chuyện biết trước điểm này.

Sự công bằng của cuộc thi lập tức bị đặt dấu nghi vấn, nhân viên ban tổ chức cũng không khách khí: “Bạn học nhỏ, không biết bác của em là ai?”

Triệu Mộng Dĩnh cũng đã trấn tĩnh lại, cô ta đương nhiên không hé môi trả lời câu hỏi đó mà chỉ năm lần bảy lượt khăng khăng: “Tôi muốn xem bảng điểm.”

Trong văn phòng, Lục Chấp nhếch miệng cười, anh nhìn màn hình: “Cho cô ta xem đi, bảo cô ta mở to hai mắt ra xem cho kỹ.”

Khóe miệng Ngô Thịnh giật giật, hắn cảm thấy thiệt dâu bể tang thương, không thể hiểu nổi quý ngài này muốn làm gì nữa.

Bác của Triệu Mộng Dĩnh là một thành viên ban tổ chức, có quan hệ khá tốt với hai giám khảo chấm thi, nên điểm số của Triệu Mộng Dĩnh có hơi ‘màu mỡ’ hơn một chút. Nhưng có được lọt vào vòng chung kết hay không thì khó mà nói được.

Lục Chấp cũng quá dã man, anh nói, trên đời này có cái gọi là zeroing. (*Zeroing: phương pháp quy về không.)

Không biết Triệu Mộng Dĩnh nhìn thấy mình được không điểm liệu có lăn quay ra đất ngất xỉu không.

Tóm lại là vô duyên với trận chung kết.

Ngô Thịnh chậc một tiếng nhìn về phía Lục Chấp, anh biếng nhác dựa người vào lưng ghế sofa, ánh mắt hướng về phía màn hình lớn, còn xem rất chuyên tâm.

Ngô Thịnh men theo ánh mắt anh, nhìn thấy trên màn hình một đám thiếu niên thiếu nữ xanh miết, cũng không biết là đang nhìn ai.

Hiện giờ điều đang khiến trống bụng Ngô Thịnh đánh lô tô không thôi đó là, vì Triệu Mộng Dĩnh mà hai giám khảo đã bị cách chức, trong thời gian ngắn thế này, hắn đi đâu để tìm hai giám khảo chuyên nghiệp khác đến lấp vào chỗ trống?

Cũng may, tiểu bá vương này không thốt ra lời vàng ngọc nói muốn làm giám khảo, không biết ông thánh này vì ai mà bất thần xuất hiện ở đây, thật khiến hắn chẳng biết đường đâu mà lần.

~

Sau khi Triệu Mộng Dĩnh rời đi cùng với nhân viên của ban tổ chức, hiện trường còn lại phát sinh xôn xao không nhỏ, có người kháng nghị nói giám khảo chấm điểm không công bằng.

Mọi người chưa từng hoài nghi sự công bằng của cuộc thi, dù sao đây là cuộc tranh tài có quy mô quốc gia, nhưng Triệu Mộng Dĩnh lại biết điểm trước khi kết quả được công bố, những suy đoán ngờ vực như quả cầu tuyết càng lăn càng to, khiến lòng người hoang mang.

Thậm chí có người còn cảm thấy điểm số của mười người được lọt vào vòng chung kết này cũng có sự gian dối.

Ngô Thịnh nhìn màn hình camera giám sát, thở thượt, lúc này trong lòng hắn cũng phiền não quá xá. Năm nay người phụ trách là hắn, cho dù là chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm.

Hiện giờ hắn cảm thấy cho cái cô Triệu Mộng Dĩnh này không điểm cũng đáng.

Những thí sinh vào được đến vòng chung kết đều dựa vào khả năng thật sự của bản thân, không hề có chuyện gian lận điểm số.

Nhưng không thể nào ngăn được lòng người liên tưởng nghi ngờ ác ý.

Ngô Thịnh đảo mắt một vòng, nhìn Lục Chấp đang nhàn nhã thong dong.

Ở đây có người cậu ta để ý, vậy nhất định cậu ta cũng sẽ vui lòng lo chuyện bao đồng. Ngô Thịnh còn trẻ như vậy mà đã có thể ngồi lên được tới vị trí này, chắc chắn là không thiếu khiêm tốn, hắn hỏi Lục Chấp: “Lục thiếu gia, cậu có giải pháp gì không?”

Thiến niên quay đầu lại, như cười như không liếc hắn một cái.

Ngô Thịnh nhún vai: “Không còn cách nào khác, không thể để dư luận nói chúng ta không công bằng, nếu không chỉ còn cách tổ chức thi lại lần nữa.”

Lục Chấp mặt mày sa sầm.

“Bên phía sân khấu có phát thanh không?”

Ngô Thịnh gật đầu.

“Mở phát thanh, đưa micro cho tôi.”

Ngô Thịnh nhíu mày, nhìn bộ dạng này của anh lại thấy thấp thỏm lo lắng: “Cậu đừng làm bậy nha.” Ngô Thịnh thật sự sợ tiểu bá vương này vừa mở miệng ra chính là ‘Không phục thì đi chết đi.’

Nhưng thời gian ở thành phố B Ngô Thịnh đã nghe qua rất nhiều chủ kiến của Lục Chấp, quyết định dày gan tin anh một lần.

Micro đưa tới.

Lục Chấp nhíu mày, ghé sát vào micro, hạ thấp giọng.

Đại sảnh đang ầm ầm như chợ vỡ, đột nhiên truyền tới thanh âm trầm khàn rất dễ nghe, đám đông thoắt cái im bặt.

Lông mi Ninh Trăn run run, cứ cảm thấy âm thanh này có mấy phần quen tai, cô ngẩng đầu lên.

Giọng nói kia hết sức thản nhiên, thậm chí còn có phần hờ hững: “Ai không tin tưởng vào điểm số của ban giám khảo thì có thể tùy ý chọn ra một thí sinh bất kỳ trong tổng số mười thí sinh đã được lọt vào chung kết để thi đấu đối kháng. Nếu thắng thì tiếp tục bước vào vòng trong bên cạnh đó sẽ được tặng kèm một khoản tiền thưởng. Còn lỡ như thua…”

Anh ngừng một lúc, cười khẽ. Trái tim của mọi người đều bị câu buông hờ này treo ngược, thua sẽ thế nào?

“Thua thì tự mình lăn về nhà đồng thời phải bồi thường một khoản ‘phí gây rối’ vì đã làm chậm trễ thời gian của ban giám khảo. Ai muốn thử thì xin mời cứ giơ tay.”

Ngô Thịnh bị cái câu ‘lăn về nhà’ kia làm cho hai mắt đứng tròng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay nhau lăn ra… f*ck a, Lục thiếu gia lời vàng ngọc gì cũng dám nói, ban tổ chức bọn họ có còn cần hình tượng không hả, hả?

Kinh ngạc là, mấy lời này vừa thốt ra, không có cánh tay nào giơ lên, tất cả đều yên lặng bình tĩnh lại.

Ầm ĩ là ầm ĩ vậy thôi, chứ ai cũng rõ, mười người này nhảy rất điêu luyện, lỡ như đấu không thắng…

Trong loa phát thanh tiếp tục vang lên giọng nói xen lẫn tiếng cười của người đàn ông: “Ừm? Không có ai à, không có ai vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng có nói những lời lung tung.”

Ninh Trăn nghe thấy tim gan của mình lại bắt đầu run tiếp, giọng nói này… quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, không phải thật sự như cô nghĩ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui