Gió đêm thổi mái tóc dài của cô nhẹ lay, Ninh Trăn ôm đống đồ lớn trên tay, mặt có phần nghệt ra vì rối rắm.
Biết để ở đâu đây?
Giờ này bóng tối đã rất dày, nhà cô nằm trong khu đô thị mới được khai phá, xung quanh rất ít cửa hàng buôn bán, thường ngày mười giờ đã đóng cửa, cô cũng không thể để ở sân bay.
Kỳ thật những món đồ này nên bỏ đi là an toàn nhất, nhưng cô không nỡ vứt đi.
Huống chi bên trong còn có chiếc cúp.
Lục Chấp mím môi cười, anh còn không nhìn thấu tâm tư cô sao.
“Nếu không thì em hôn anh một cái, anh giữ giúp em?”
Ninh Trăn phát hờn trừng mắt nhìn anh, anh toàn nói chuyện trên trời dưới đất, không biết tại sao lúc nào anh cũng đưa ra cái đề nghị này.
“Ninh Trăn.” Anh nhướn mày: “Em có nghĩ tới chưa, nếu bây giờ em về nhà, thời gian sẽ không đúng.”
Cô ngơ ngác.
Đúng vậy, thời gian không khớp.
Nếu như từ nhà bà ngoại về thì phải xuất phát từ thành phố S, thông thường sẽ bay chuyến buổi trưa hoặc buổi chiều. Không thể nào vào tối muộn hơn mười một giờ.
Thiếu niên dán sát người lại, ánh mắt ngập ý cười: “Vậy thì đi theo anh đi, về nhà anh.”
“Không được.”
“Chậc chậc, từ chối thẳng thừng dứt khoát như vậy, đúng là tuyệt tình mà.”
Anh đi mấy bước, thấy cô không có ý chịu thua.
Một mình thui thủi đứng đó, bỗng dưng nom có vẻ hết sức đáng thương. Thiệt là…
Lục Chấp không trêu cô nữa: “Em đợi anh một lát, đừng đi lung tung, anh sẽ trở lại ngay.”
Bốn bề yên ắng tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ một chiếc đèn đường.
Cô thấy bóng lưng Lục Chấp từ từ khuất dạng, xung quanh đêm tối hun hút như ai lỡ tay làm đổ suối mực của trời, thi thoảng những con côn trùng nhỏ thi nhau ré vang trong những bụi cỏ bên đường. Ninh Trăn bất an nhích sát lại gần bên cạnh cột đèn, Lục Chấp định làm gì vậy chứ?
Đợi chừng bảy tám phút.
Ánh đèn pha sáng lòa rọi tới, tiếng còi xe vang lên, Lục Chấp thò đầu ra cửa sổ: “Lên xe nào.”
Cô đưa tay che mắt, lần nữa nhìn thấy chiếc xe thể thao hết mực quen thuộc này, tim đập lỡ một nhịp.
Nghe thấy hơi lạnh chạy dọc khắp người.
Rất nhiều thứ cô đã tránh được, rất nhiều thứ cũng đã thay đổi khác đi. Chỉ một thứ, luôn nhất mực tự động điều chỉnh trở về chính xác nguyên vẹn kiếp trước.
Tất cả những gì liên quan đến Lục Chấp tựa hồ không cách nào xoay chuyển được, như bánh răng vận mệnh đã định phải khớp vào vòng quay.
Sắc mặt cô phút chốc tái nhợt.
Lục Chấp nhìn thấy nét mặt cô không tốt, hiểu lầm ý cô, anh huýt sáo, tiếng vọng ngân trong bóng đêm, anh cười dụ dỗ: “Em đừng sợ, anh có bằng lái thật mà. Anh cũng không dẫn em về nhà anh được chưa nào? Anh đưa em đi ngắm cảnh thú vị.”
Anh thật sự không gạt cô, ngày sinh trên chứng minh nhân dân không chính xác, nhưng quả thật không phải ‘không có bằng lái’.
Suy nghĩ của cô loáng cái trở nên hỗn loạn, thật sự sợ hãi rối bời.
Sẽ không thay đổi sao? Nếu hết thảy mọi thứ không thay đổi, vậy thì hai năm sau anh phải làm thế nào?
Cô có thể tránh được, nhưng Lục Chấp phải làm sao bây giờ.
Thiếu niên toàn thân toát ra vẻ lưu manh vô lại, nhưng ánh mắt chứa đựng hết thảy sự dịu dàng của thế gian đăm đắm nhìn cô.
Trái tim cô thắt lại, quyết định thử một lần làm khác trước giờ.
Cô lên xe.
Thiếu niên bên cạnh cười đến run bả vai: “Bạn học nhỏ, nét mặt em như vậy là sao chứ? Sắp đi nổ sập lô cốt hả?”
Cô không thèm để ý tới câu trêu chọc của anh, môi mím chặt, như chuẩn bị đương đầu với kẻ thù một sống một còn, không quên nhắc nhở: “Anh chạy chậm thôi, không được nhìn em.”
Lục Chấp thấy cô đâu đâu cũng đáng yêu, miệng không ngừng ‘được’, ‘được’, ‘anh biết rồi’.
Xe lăn bánh gần nửa giờ, cô không kìm được chột dạ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Thiếu niên bày ra vẻ trầm tư: “Em không chịu đi với anh, anh đành phải dắt em bỏ trốn, đi tới đâu thì tới thôi.”
“Lục Chấp.” Cô hối hận chết đi được: “Em muốn xuống xe.”
Anh nghiêm nghị, nét mặt lạnh lùng: “Em lên xe rồi đừng có mong xuống được, yên tâm, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Ninh Trăn hồn bay phách lạc, mở to hai mắt, quay đầu nhìn anh.
Thiếu niên không nhịn được cong tít khóe môi.
“Ninh Trăn, sao em đáng yêu thế này?” Lục Chấp cười đến không thể đè nén, sao trên đời lại có cô nhóc ngốc như thế, anh nói đùa cái gì cô cũng tin. Nhưng nát be nát bét ở chỗ, những chuyện anh nói thật lòng thì cô lại cứ một mực không chịu tin.
Có trời biết, phải cần bao nhiêu dũng khí cô mới đủ can đảm quyết định đi tìm hiểu đến cùng những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước vậy mà anh còn không đứng đắn như thế, cô thật buồn bực, cơn tức muốn văng khỏi đôi mắt to tròn, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là không để ý tới anh.
Anh khẽ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nụ cười loang tận đáy mắt.
Anh thấy, cô lại tức giận rồi.
Trước kia mỗi khi tức giận, lúc nào cô cũng sẽ chịu đựng, tủi thân ấm ức gì cũng im lặng nuốt xuống, trái lại mang đến cho người ta cảm giác thờ ơ lạnh nhạt, có vẻ không chân thật. Trước kia là đóa hoa nhỏ yêu kiều, gặp phải gió mưa lập tức muốn trốn tránh. Nếu là hướng dương, thì phải ngẩng cao đầu đuổi theo mặt trời.
Anh không vội dỗ dành cô, chạy tầm hai mươi phút, anh cho xe dừng lại.
Lục Chấp cong tít mắt: “Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, đừng có chạy lung tung, em xem nơi này rừng núi hoang vu, trời tối đen như thế, em lại xinh đẹp thế này, đi ra ngoài gặp phải kẻ xấu rất nguy hiểm. Anh sẽ trở lại ngay.”
Anh đúng là không quên dọa dẫm uy hiếp người!
Ninh Trăn hối hận khủng khiếp, bên ngoài bóng tối đen đặc, chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trong khoang xe.
Cô ôm chặt chiếc túi to trong lòng, dòm ra ngoài cửa sổ, chẳng nhìn thấy được gì.
Lục Chấp định làm gì?
Xung quanh nhất thời yên lặng, cô dỏng tai lắng nghe, không nghe được gì cả.
Trong bóng tối vô tận, đột nhiên có một ngọn đèn lóe sáng, Ninh Trăn kinh ngạc dõi mắt nhìn, là một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, tiếp theo sau là tiếng chửi mắng đứt quãng của một ông lão ——
“Thằng nhóc này… khuya khoắt… đầu óc có bệnh hả!”
Cô càng thêm bất an, Lục Chấp đang làm gì vậy chứ?
Sớm biết thế này cô đã tìm một khách sạn nào đó ở gần nhà trú tạm, không làm ẩu làm bừa đi theo anh.
Lúc Lục Chấp quay lại, trong tay cầm một chiếc đèn pin, gõ cửa sổ xe dòm cô cười: “Em ra đi.”
Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy, ngồi yên bất động ở đó không nhúc nhích, không nhịn được cong tớn khóe môi: “Đừng sợ, dẫn em đi ngắm cảnh.”
Cô do dự một lúc, cũng quên luôn cơn giận, thả túi đồ trong lòng xuống, chui ra.
Cô hơi hiếu kỳ.
Ninh Trăn lẽo đẽo đi theo anh, anh không đi về phía ngôi nhà có ánh đèn mà dẫn cô đi một hướng khác.
Gió đêm se lạnh, giọng nói của thiếu niên hòa lẫn tiếng cười: “Ninh Trăn, có sợ không nào? Cho em nắm tay nè.”
Cô phớt lờ bàn tay thiếu niên đang chìa ra, dùng âm thanh của im lặng nói cho anh biết cô không sợ.
Anh ‘chậc’ một tiếng, không nói gì, thả chậm bước chân, nom nhàn nhã thong dong như đi dạo ngắm trăng thanh gió mát.
Sau đó cô nghe thấy tiếng nước giã.
Tựa như thủy triều vỗ vào bờ, dữ dội đan lẫn dịu dàng.
Ninh Trăn ngây người.
Ánh đèn vàng ấm áp quét loang loáng dưới chân, cô nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa, mặt sông mênh mông, dòng nước dập dềnh theo gió đêm đập vào bờ đê, đất trời tĩnh lặng, chỉ có gợn sóng trắng miệt mài cuộn theo dòng.
Anh hỏi: “Em có ngồi cáp treo bao giờ chưa?”
Cô chưa từng đi bao giờ, Ninh Hải Viễn tính tình nghiêm khắc, từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn nghe lời hơn các bạn đồng trang lứa, rất nhiều điều mới lạ chưa một lần thử qua.
Tất cả những việc khác thường mà cô từng trải nghiệm trong đời, kiếp trước là anh, kiếp này vẫn là anh.
Nhưng đêm tối mù, ngồi cáp treo thì có thể thấy được gì? Chẳng phải không thể thấy gì sao?
Ninh Trăn bước theo anh vào cáp treo, nhưng chưa đầy một giây sau, cô đã hối hận muốn đánh chết Lục Chấp rồi đánh chết luôn chính mình.
Đêm chảy tràn một màu đen kịt, không nhìn thấy được gì, nếu như không phải biết rõ cái này là cáp treo, cô còn tưởng mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc!
Trên đời… có cáp treo bay như tên lửa thế này sao.
Giọng Ninh Trăn run rẩy: “Lục Chấp, cái này có thể ngừng được không? Có thể quay lại không?”
Thiếu niên nhướn mày cười: “Không thể, Ninh Trăn.”
Cô không sợ độ cao, nhưng mà cô sợ tốc độ.
Hệt như kiếp trước bị tốc độ xe mô tô địa hình của Lục Chấp dọa cho mềm nhũn chân. Ninh Trăn nghe thấy toàn thân mình bủn rủn mất hết sức lực, cô ngồi xếp re trên ghế không dám nhúc nhích.
“Lục… Lục Chấp, cái này còn bao lâu nữa?”
Thiếu niên bên cạnh bật cười: “Em sợ đến vậy sao? Nhưng mà chỉ mới bắt đầu thôi.” Anh xích sát vào cô: “Nếu sợ thì em ôm anh được không? Ôm anh, em sẽ không thấy sợ nữa.”
Cô vẫn đang cố giãy dụa lần cuối, lắp bắp: “Anh đừng, đừng nói chuyện, em, em muốn bình tĩnh lại.”
Thiếu niên gối hai tay sau gáy, hởi lòng hởi dạ nghiêng đầu nhìn cô.
Đêm tối đen như mực, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cô đong đầy sợ hãi, những giọt nước ngân ngấn đang chực trào lăn xuống.
Chậc, nhóc đáng thương, thật nhát gan, thật đáng yêu.
Anh không dám nói cho cô biết, đây không hẳn là cáp treo.
Tốc độ bất thần tăng vọt trong nháy mắt, dưới chân tựa hồ rơi vào khoảng không, bóng đêm như dã thú thôn tính tất cả mọi thứ, phảng phất bên tai chỉ có tiếng gió vun vút.
Khóe môi đang cong veo của Lục Chấp thốt cái cứng đờ, một thân hình mềm mại nhào vào trong ngực anh.
Không gian chật hẹp, không có gì để bám giữ, cô chỉ có thể ôm anh.
Mềm mại yêu kiều, thân thể con gái, anh tựa hồ cảm nhận được nơi tuyệt vời nào đó áp sáp vào ngực mình.
Anh vòng hai tay ôm cô, cười đến vô lại: “Anh chỉ ôm nàng dâu nhỏ của anh, hây dà, Ninh Trăn, nếu em không buông ra, đời này em sẽ phải đi theo anh.”
Cô run đến mức sắp bật khóc thành tiếng, đây là nơi ma quỷ gì vậy chứ!
Lục Chấp, cái đồ khốn này, kẻ điên, bệnh thần kinh! Bao nhiêu lời mắng chửi cô từng nghe qua trong đời này đều dùng để chào hỏi anh, môi run lẩy bẩy không thốt ra được một chữ.
Tốc độ cáp treo vẫn không giảm.
Giọng anh ngập ý cười: “Ninh Trăn, hãy vĩnh viễn ghi nhớ giờ khắc này.” Giờ khắc mà lần đầu tiên trong cuộc đời em không thể rời xa anh.
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh như chứa đựng muôn vàn tia nắng hạ lướt trên mặt sông.
Nhưng anh đưa Ninh Trăn tới nơi này, là vì muốn lấy lòng cô chứ không phải để làm cô sợ hãi.
Khoảnh khắc cáp treo dừng lại, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng sợ, em mở mắt ra nhìn thử đi. Nhé?”
Ninh Trăn cảm giác được cáp treo đang treo lơ lửng giữa không trung, lông mi cô tèm nhem nước mắt, rốt cuộc cũng không có khóc thành tiếng, Lục Chấp cười đến lồng ngực phập phồng: “Ninh Trăn, thích anh như vậy à, ôm không buông hả?”
Lúc này cô mới run rẩy buông lỏng tay, ngóc đầu khỏi ngực anh.
Thiếu niên cong môi: “Em nhìn mặt sông thử đi.”
Cô phồng lên dũng khí, nghiêng đầu nhìn xuống, đôi mắt như lạc vào cả trời sao chi chít, đây là cảnh tượng trác tuyệt nhất trong cuộc đời mà cô từng được nhìn thấy.
Muôn vạn ánh đèn rượt đuổi nhau chảy tràn thắp sáng khắp mặt sông, dòng nước phản chiếu ánh sáng, sóng nước lăn tăn như những dải bạc vỡ lóng lánh gợn mình theo dòng chảy.
Dòng sông ngút ngàn ánh sáng in vào mắt cô.
Những ngọn đèn lần lượt phụt tắt, chỉ để lại một dải sáng hình chữ ‘Ninh’ (宁).
Cô nghe thấy anh cất giọng thì thầm: “Anh thật sự rất thích em, thích đến nỗi không biết phải làm gì bây giờ. Trái tim nảy lên, đau nhói, nhưng khi em nhoẻn miệng cười nó mềm đến tan nát vỡ vụn. Em bảo anh phải làm sao đây Ninh Trăn, cuộc đời này của anh, có lẽ không bao giờ còn có thể thích được ai khác.”
Tim cô đập rất nhanh, giữa thinh lặng của đêm, cô nghe thấy trái tim mình rơi nhịp, đập điên loạn.
Nơi sâu thẳm trong mắt anh, chỉ có bóng hình cô.
Anh chậm rãi cong khóe môi: “Anh nghe thấy, Ninh Trăn, em rung động.”