Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt tháng chín về.
Đôi khi Ninh Trăn chợt cảm thấy, ký ức đêm đó tựa như một giấc mơ.
Trên dòng sông cuồn cuộn mênh mông, cô và Lục Chấp cùng ngắm nhìn những ngọn đèn rạng ngời vụt sáng, mà đôi mắt thiếu niên còn đẹp hơn muôn vạn ánh đèn.
Anh nói đúng, cô rung động.
Sống lại một đời, cô lại một lần nữa rung động vì anh.
Anh không cần nghe cô nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, phảng phất như nhìn thấu tâm tư thiếu nữ.
Nhưng sau niềm rung động, chính là cơn hoảng loạn chậm rãi đến.
Thiếu niên nheo mắt, ngước đầu nhìn bầu trời cao vợi, giọng nói ngân ý cười: “Em đợi rồi xem, vì em, anh sẽ trở thành một người thật lợi hại.”
Cô cảm động không thể thốt nên lời.
Vì cô nhớ, những lời này, tại một nơi khác vào một thời điểm khác ở kiếp trước, anh cũng đã từng nói với cô.
Đời này cô hoảng hốt hoang mang trốn tránh anh, kết quả còn khiến cho tất cả mọi thứ xảy ra sớm hơn trước.
Quả thật, muốn chết.
Cô phải làm thế nào để kéo Lục Chấp thoát ra khỏi số mệnh của kiếp trước?
Tâm trí Ninh Trăn trống rỗng.
Sau khi sống lại, cô bắt đầu vắt óc suy nhĩ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Cô biết trong tiểu thuyết, người ta đề cập rất nhiều đến chuyện trọng sinh này. Nhưng cô lại cảm thấy mình không giống như vậy, thời gian trở về càng lâu cô càng mơ hồ với những hình ảnh của trước kia, càng nghĩ tới đầu càng đau nhói.
Tựa kim châm.
Thoạt đầu tình cảm dành cho Lục Chấp chỉ nhàn nhạt mơ hồ như chính bản thân cô đang trôi trong mông lung tựa ngàn đời đã đi qua trên mình, cái tình cảm khắc cốt ghi tâm của kiếp trước phảng phất ngủ quên trong những ngăn kéo của tiềm thức, không đi cùng cô đến cuộc đời này.
Nhưng rồi Lục Chấp một lần nữa viết lại câu chuyện ngày xưa, một lần nữa bước thẳng vào tim cô.
Đồ xấu xa…
Ninh Trăn bắt đầu viết nhật ký.
Sau khi từ thành phố S trở về, cô thật sự đã trở nên dũng cảm hơn rất nhiều. Đối với những chuyện không thể trốn tránh, cô muốn thử cố gắng thay đổi nó.
Kiếp trước mơ hồ mà chết, cô nghĩ cô phải tìm ra lý do vì sao.
Cô vẫn còn nhớ những lời một người phụ nữ đã nói —— cô xem, cô không biết cậu ta thì tốt biết mấy. Cậu ta sẽ không thống khổ, cô cũng sẽ không đau đớn.
Nhưng đến cùng người phụ nữ kia là ai, cô cũng không biết.
Ninh Trăn nhíu mày, viết vào nhật ký những chuyện mình còn có thể nhớ được:
Lục gia, nhà họ Lục tiếng tăm ở thành phố B. Lục Chấp và ba anh có mâu thuẫn gay gắt, nhưng mình không biết đó là gì.
Lục Chấp nỗ lực hết sức, muốn thi đậu vào cùng một trường đại học với mình, nhưng khi đó mình rất sợ tình cảm cuồng nhiệt nóng bỏng của anh, sau mấy ngày hốt hoảng đã lặng lẽ sửa lại nguyện vọng.
Lục Chấp đuổi theo tới trường đại học…
Đuổi theo tới? Cô ngẩn người, phát hiện mọi thứ sau đó rất mơ hồ, cô chỉ có thể lờ mờ nhớ được sau này cô rất thích anh. Cô vội vàng đặt bút ghi tiếp ——
Trước khi lên năm hai, Lục Chấp trở về Lục gia.
Có một người phụ nữ rất xinh đẹp nhiều lần tới tìm mình, trước khi tai nạn xảy ra, mình cũng đã gặp cô ta. Câu nói kia dường như là cô ta nói.
Chuyện cuối cùng, khắc sâu trong ký ức.
Mùa hè năm 201x, cô chết trong ngực Lục Chấp. Vì chắn đỡ cho anh một nhát dao.
Cô nhớ rõ hướng đi của sự việc, nhưng những chi tiết nhỏ, cô chỉ có thể mang máng nhớ lại khi đang trực tiếp trải qua.
Ví dụ như thời điểm cô vừa mới chuyển trường, cô biết rõ kiếp trước Lục Chấp ngẩng đầu lên, cô được xếp ngồi phía sau anh; ví dụ như khi anh lái xe đưa cô đi khám bệnh, cô nhớ tới xe thể thao và xe mô tô địa hình của anh; rồi đến thời điểm sinh nhật anh, cô nhớ tới kiếp trước anh đuổi theo tới nhà ông bà ngoại.
Có điều những chuyện này, hết thảy đều không giống với kiếp trước.
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Ninh Trăn siết chặt quyển nhật ký, lần đầu tiên cảm thấy sống lại là chuyện quá đỗi đáng sợ…
Nhưng sống và được sống đã là một niềm hạnh phúc lớn lao, những điều này, chỉ cần kịp thời nhớ lại, tất cả đều có thể tránh được. Cơ thể cô khẽ run rẩy, cả người sởn gai lạnh, cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết, chuyện trùng sinh này, cũng hoàn toàn khác biệt với những tình tiết trong truyện.
Cô đi cùng ký ức nhưng không mang theo tình cảm trở về, thoạt đầu cô rất sợ hãi chuyện này nên lựa chọn trốn tránh, nhưng giờ cô cho phép mình dũng cảm đối mặt, điều đó có nghĩa, cô phải trải qua từng việc từng việc một lần nữa.
Lục Chấp, Lục Chấp. Cô vùi đầu trong khuỷu tay, hận không thể cắn anh một cái.
Kiếp trước cô nhát gan, đời này dũng cảm lên không ít, nhưng còn chưa đạt đến trình độ đại chiến một trận với vận mệnh.
Ninh Trăn cắn răng ngẫm nghĩ, mặc kệ, dù sao cũng phải thử chứ.
Đến gần Lục Chấp, cô không không… không nhất định sẽ chết, đúng không?
Lục Chấp cũng có thể sống.
Cuối tháng tám, Đường Trác cũng trở lại, làn da thiếu niên rám nắng đen sạm đi không ít. Từ Thiến nhìn hai đứa trẻ ở nhà, trong lòng vui vẻ hào hứng: “Đi, mẹ dẫn hai đứa đi mua đồ.”
Lời vừa dứt, không khí bỗng yên lặng trong nháy mắt.
Từ Thiến lúng túng hắng giọng: “Ừm, Trăn Trăn, dì đưa con đi mua một ít nhu yếu phẩm nhé?”
Từ Thiến dè dặt cẩn trọng như vậy, Đường Trác ngước mắt lên, nét mặt không bộc lộ mảy may cảm xúc nhìn Ninh Trăn.
Ninh Trăn nhoẻn miệng cười hiền lành: “Dạ.”
Cuối cùng Đường Trác cũng dời ánh mắt đi.
Đối với bọn họ mà nói, khai giảng chính là chuyện lớn. Ninh Trăn chuẩn bị lên lớp mười hai, Đường Trác cũng bước vào lớp mười.
Ninh Hải Viễn không quan tâm nhiều đến mấy chuyện này, chỉ dặn Ninh Trăn phải cố gắng hơn, kết quả thi cuối kỳ lần trước, cô không đạt được một trong ba vị trí đầu của lớp khiến Ninh Hải Viễn rất để ý.
Giờ có thêm Đường Trác vào học ở Tam Trung, tâm tình của mọi người trong nhà đều có phần ý nhị.
Thành tích của Đường Trác không tốt như Ninh Trăn, vì hắn học lệch*, nhưng tổng thành tích cũng không đến nỗi tệ.
(*Học lệch là việc học sinh chú tâm tập trung học một vài môn chính, ít để ý tới, thậm chí bỏ qua các môn học khác. Thường thấy ở những bạn thi học sinh giỏi cấp tỉnh, thành phố hay quốc gia, việc học lệch với kiến thức chuyên sâu giúp các bạn có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu.)
Từ Thiến rất thích cái cảm giác làm người mẹ vất vả vì con cái, nhưng nhìn hai chị em không cùng chung huyết thống tính cách khác biệt trời vực này, cảm thấy đầu đau một trận.
Nhưng bà khó nói với Ninh Trăn, chỉ có thể lôi Đường Trác qua: “Con trai, con đừng có bày cái mặt thối này ra, Trăn Trăn là chị con, sau này hai đứa phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Ánh mắt Đường Trác tối đen như mực, mím môi không nói không rằng.
Từ Thiến tiếp tục truyền thụ cảm xúc dào dạt của mình: “Trăn Trăn vừa dịu dàng lại hiểu chuyện, thành tích học tập lại xuất sắc, con phải học theo chị đó.”
Từ Thiến lờ mờ nghe thấy Đường Trác cười lạnh một tiếng.
Đường Trác nhủ thầm trong bụng, Trăn Trăn dịu dàng hiểu chuyện của mẹ lén lút nhảy nhót trong phòng đó.
Cả hai cũng không từ chối hảo ý của người mẹ hết lòng quan tâm con cái, đi theo bà mua rất nhiều vật dụng cần thiết cho ngày tựu trường.
Ninh Trăn nhìn Từ Thiến loay hoay bận rộn, trong lòng vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ giá như bà thật sự là mẹ thì tốt nhường nào.
Đáng tiếc, Từ Thiến tốt như vậy, là mẹ của Đường Trác.
~
Đầu tháng chín, cả Tam Trung ồn ào náo nhiệt.
Ninh Trăn vào lớp mới, lớp 12A1. Tên cô đứng ở vị trí thứ tư trong danh sách, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Ngụy Nghị Kiệt, Đồng Giai, Đổng Tuyết Vi đều cùng chung một lớp với cô.
Đồng Giai quả thực phấn khích đến phát điên, mới sáng sớm đã kéo cô ríu rít: “Trăn Trăn ha ha ha, tớ trông trăng trông sao cuối cùng cũng đã được học cùng lớp với cậu ha ha ha, trời ạ thiệt vui mà, sau này không làm bài được có thể quay cóp của cậu…”
“…”
Đồng Giai, là cái tên đứng cuối cùng trong danh sách 12A1.
Cái gọi là, nhìn lên mình không bằng ai, ngó xuống không ai bằng mình.
Sau khai giảng, toàn khối chia lớp lại từ đầu, mọi người tự chọn chỗ ngồi tạm thời, sau kỳ thi tháng đầu tiên sẽ xếp lại vị trí.
Điểm khác biệt khi lên lớp mười hai là mọi người phải bắt đầu tự học buổi tối.
Tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu tất cả học sinh trong lớp tự giới thiệu về mình.
Giáo viên chủ nhiệm là một thầy giáo họ Triệu, dáng dấp nho nhã hiền lành, tuổi chừng bốn mươi. Nhưng khi thầy Triệu vừa cất lời, cả lớp lập tức biết ngay người này không hề giống với vẻ bề ngoài ‘ông Bụt’ của mình, thanh âm vô cùng nghiêm nghị: “Các bạn có thể thi được vào lớp này, chứng tỏ các bạn đều là những học sinh có năng lực. Từ trước đến nay lớp 12A1 là lớp mũi nhọn xuất sắc nhất của Tam Trung, tôi hy vọng năm nay các bạn sẽ không phá vỡ truyền thống tốt đẹp này.”
Mấy chục đôi mắt lúng láy im thít dòm ông, không dám hó hé lời nào.
Triệu Hiên hài lòng nói tiếp: “Tôi hy vọng năm tới, tất cả các bạn sẽ nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học mình yêu thích, hãy nỗ lực hết sức mình, tiến thẳng tới đại học Q đại học B. Tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào các bạn, tôi tin các bạn sẽ không làm tôi thất vọng.”
Đồng Giai: “Meow, thầy chủ nhiệm này thật đáng sợ.”
Ninh Trăn khẽ gật đầu.
Cô là người có kinh nghiệm vô cùng sâu sắc, hiểu rõ hơn ai hết, đời trước cũng là vị thầy giáo này, cô đặc biệt sợ hãi, còn Lục Chấp gan to bằng trời, cứ nhất định phải nói chuyện yêu đương với cô.
Cái cảm giác sợ hãi đó, người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Tóm lại, không phải là chuyện một học sinh gương mẫu nhát gan dễ dàng chịu được.
Sau đó thầy Triệu mời cả lớp tự giới thiệu về mình, rồi bầu chọn lớp trưởng.
Vì mọi người nghe nói Ngụy Nghị Kiệt là một lớp trưởng vô cùng gương mẫu nhiệt huyết, nên người được chọn mặt gửi vàng đứng ra gánh mũi chịu sào năm nay vẫn là hắn.
Lúc đến lượt mình tự giới thiệu, Ninh Trăn hiếm khi không cảm thấy ngượng ngùng, đôi mắt cô gái nhỏ sáng long lanh, nở nụ cười nền nã hiền lành, tự giới thiệu về bản thân.
Bên dưới có mấy nam sinh trầm trồ xuýt xoa: “Woa, đẹp tuyệt trần, đúng là nữ thần mà, hình như lúc trước học B7 hay sao đó, e rằng bây giờ là hoa khôi của A1 chúng ta rồi.”
Đổng Tuyết Vi nghe thấy, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Cô ta cũng rất xinh đẹp, trước kia là mỹ nhân nổi danh của 11B2.
Chẳng ai vui khi bị xếp dưới người khác.
Ninh Trăn duy trì được một ngày yên ả cho đến khi hết tiết thứ nhất giờ tự học buổi tối.
Cả lớp đột nhiên chấn động xôn xao, Đồng Giai đang răng rắc gặm khoai tây chiên cũng lập tức dừng phắt động tác, ánh mắt ngây đơ nhìn xoáy ngoài cửa sổ.
Nữ sinh trong lớp thầm thì bàn tán, nét mặt tràn ngập vẻ phấn khích.
Ninh Trăn đang làm bài tập anh văn cũng ngẩng đầu dòm ra.
Ánh mắt bất động.
Thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng, giữa đêm mùa thu phong phanh không áo khoác, biếng nhác đi lướt qua bên ngoài hành lang 12A1. Ánh đèn vàng ấm áp rọi vào gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh, mang đến cảm giác quyến rũ mê hoặc nghẹt thở.
Hai tay anh đút trong túi quần, toàn thân toát ra hơi thở hờ hững lãnh đạm, đôi mày cau lại, khiến cho tất cả mọi người cả công khai lẫn len lén kín đáo trộm nhìn.
Là Lục Chấp đã hơn nửa tháng cô không nhìn thấy.
Cây bút trong tay Ninh Trăn vô thức xoẹt một đường trên giấy.
Lục Chấp sải chân bước thẳng tới phía trước, ánh mắt không hề dòm lại, Trần Đông Thụ lót tót đi theo sau anh cười hì hì nhìn lướt qua 12A1, đúng lúc nhìn thấy Ninh Trăn và Đồng Giai bèn vẫy tay lia lịa chào hỏi.
Khoai tây chiên trong tay Đồng Giai, xoạch một cái rớt xuống bàn.
Cô nàng hỏi Ninh Trăn: “Mấy lão đại làm gì ở đây thế nhỉ?”
Nếu như cô ấy nhớ không lầm thì phòng học của 12A7 nằm ở lầu dưới, tan học rồi bọn họ còn lắc lư trên lầu làm gì?
Kỳ lạ, khiến người ta kích động.
Ninh Trăn cụp mắt, bắt mình phải tập trung vào bài tập đọc hiểu: “Chắc là đi nhà vệ sinh.”
“Lầu hai không có nhà vệ sinh sao?”
“…”
“Chậc chậc, khẩu vị của lão đại cũng đặc biệt thật, chạy xa như vậy để đi vệ sinh.”
Nhưng người phấn khích nhất không phải hai bọn họ, mà là Đổng Tuyết Vi.
Cô ta kích động đến mức cả khuôn mặt ửng hồng, cố đè xuống nhiều lần mới giữ yên được hai chân không chạy vọt ra ngoài.
Cô ta không giống Dư San San, không phải dạng nữ sinh phóng túng dạn dĩ. Nếu Lục Chấp bỏ Dư San San, điều đó chứng tỏ không chừng anh thích tuýp con gái dè dặt kín đáo.
Trong lớp này Lục Chấp có thể biết ai chứ? Còn không phải chỉ có cô ta, cô ta đã sớm nghe nói, Dư San San và Lục Chấp đã chia tay được nửa năm. Thời điểm bọn họ còn quen nhau, nhìn Dư San San một cái Lục Chấp cũng ngại phiền, đến tay cũng chưa từng chủ động nắm lần nào.
Thiếu nữ mơ mộng, không dằn được lòng thầm nghĩ, Lục Chấp đi ngang qua 12A1 là có ý gì?
Chẳng mấy chốc Ninh Trăn đã lĩnh hội được sự xuất hiện của anh đáng sợ nhường nào, Đồng Giai vốn đang liến thoắng nói hành nói tỏi, hai mắt trở nên ngập sao sáng chóe, níu tay Ninh Trăn: “Trăn Trăn, tớ thật muốn sinh cho Lục Chấp một đội bơi lội.”
Đội bơi lội… Ninh Trăn giương mắt nhìn cô bạn nhỏ của mình, chớp chớp mắt, trì độn nghĩ, vậy là bao nhiêu người?
“Meow, trước kia ai cũng tưởng Lục Chấp nghèo nhất đám phú nhị đại 11B7! Nhưng học kỳ này, cậu ấy lái xe thể thao đi học, Maybach đó cậu biết không? Siêu xe của đại gia đó, người này có độc, tha thứ cho sự nông cạn của tớ, đời này giấc mơ lớn nhất của tớ chính là gả vào hào môn, a a a chắc điên quá, bảo tớ chết vì cậu ấy tớ cũng cam lòng, mạng của tớ quyết cho cậu ấy, hãy tới lấy mạng của tớ đi đi!”
Ninh Trăn yên lặng ngẫm nghĩ, nếu cậu vì tiền gả vào hào môn, ba cậu sẽ đánh chết cậu.
Rồi cô xót xa nghĩ thầm, chẳng trách Đồng Giai phóng đại bốc phét tận trời. Bản thân cô kiếp trước cũng đã vì Lục Chấp mà chết một lần, và bây giờ rất có thể đang bước trên con đường đó lần thứ hai.