Lục Chấp vô cùng bình thản thong dong, anh lững thững đảo một vòng quanh tầng ba rồi đi về phòng học của mình trước khi chuông vào lớp vang lên.
12A7 vẫn là thiên đường ‘lầy lội’ y hệt 11B7 lúc trước, chướng khí mù mịt, phú nhị đại thành đàn.
Không có Ninh Trăn, Lục Chấp quay về ngồi lại dãy bàn áp chót.
Bên cạnh vẫn là Lâm Tử Xuyên.
Phía sau là Trần Đông Thụ và Tiếu Phong.
Trần Đông Thụ vừa đặt mông ngồi xuống chỗ của mình lập tức cười hăng hắc: “Chấp ca đảo một vòng, ánh mắt của các em gái bắn tia laze tung tóe muốn thủng cả tường, chẳng khác gì sói nhìn thấy thịt dê. Đúng là ông trời bất công ngang trái quá mức quy định mà, bộ tớ không có xe thể thao à, sao không có ai hò hét rú rít vì lão tử chứ?”
Tiếu Phong nhàn nhã thả một câu: “Cậu có tiền, vậy thì thử đi phẫu thuật thẩm mỹ xem sao.”
Hai tên dở hơi lại tiếp tục một trận cào cấu.
Nháo nhào đụng vào ghế Lục Chấp, anh nhíu mày quay đầu lại: “Yên lặng một chút coi.”
Lúc này Trần Đông Thụ mới nhìn thấy một quyển sách toán đang mở nằm chễm chệ trên bàn Lục Chấp.
Hắn đứng dậy, chồm người tới trước, mắt tròn mắt dẹt: “Ẹc, hàm số, Chấp ca cậu xem hiểu được hả?”
Lục Chấp mặt mũi sa sầm, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Con nhà Trần Đông Thụ đầu óc vô cùng linh hoạt lập tức hiểu ngay, hắn cố nhịn không để giọng cười sa đọa của mình phụt ra nhưng bả vai không ngừng co rút: “Cậu hiểu cậu hiểu…”
Lục Chấp đương nhiên xem không hiểu.
Học bá đâu có dễ làm như thế, anh không có căn bản, nhìn vào chẳng khác gì đọc sách trời, hiểu… mới là lạ.
Mấy con số ký hiệu chết tiệt kia, khiến sắc mặt anh âm u như trời sắp đổ giông.
Lâm Tử Xuyên ngồi bên cạnh hiển nhiên gom hết vào mắt, trong lòng có phần bất đắc dĩ. Hết thảy cũng vì Quý Phỉ, suốt cả kỳ nghỉ hè mọi người không gặp nhau, hắn vốn cho rằng tình cảm Quý Phỉ dành cho Lục Chấp sẽ phai nhạt, nào ngờ còn sâu đậm hơn.
Lục Chấp của học kỳ này, không còn là tên du thủ du thực không xu dính túi, chiếc xe đó của anh đã làm sáng tỏ gia thế hiển hách của Lục gia.
Nhưng Lâm Tử Xuyên tin tưởng Quý Phỉ không phải là một người nông cạn như thế, nhưng cũng bởi lý do cô ta không yêu tiền, mọi việc mới càng trở nên khó xử hơn.
Từ lúc còn nhỏ hắn đã biết Lục Chấp, thiếu gia duy nhất của Lục gia, lúc nào trên gương mặt cũng là vẻ hờ hững lạnh lùng.
Khi đó ở thành phố B, một đám trẻ con nhà quyền thế chơi đùa với nhau, Lục Chấp vừa mới biết bọn họ, nghiêm mặt đứng bên cạnh nhìn, trong đám có một thằng nhóc nói: “Nó không có mẹ.”
“Mẹ nó đâu?”
“Bệnh chết hay gì đó. Dù sao ba tao nói, nó không có mẹ dạy, nó là đứa trẻ hư.”
Lâm Tử Xuyên đầu để chỏm nhíu mày: “Mấy bạn đừng có nói như thế.”
“Vốn là sự thật, còn không cho người ta nói hả?”
Nhóc Lâm Tử Xuyên đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh bèn ngước đầu lên nhìn, phát hiện cách đó không xa cậu bạn nhỏ đang nhếch miệng, gương mặt như ủ trong hầm băng.
Làn da trắng nhợt, đôi mắt đen như mực, đang nhìn về phía bọn họ.
Anh đi tới.
Một phát túm lấy tóc của thằng nhóc nói anh không có mẹ kia: “Mày nói gì?”
Anh ra tay rất ác, rõ ràng mới chỉ là đứa nhóc bảy tám tuổi, nhưng suýt chút nữa đã nhổ sạch tóc con nhà người ta.
Thằng nhóc kia gào khóc váng trời, bị anh túm đau quá nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Lục tiểu thiếu gia nhếch môi, thản nhiên như đang chơi đùa một con kiến.
Đối với đám nhóc mà nói, Lục Chấp chính là người ngoài.
Ba đứa nhóc đồng loạt xông lên giải cứu cho bạn, Lâm Tử Xuyên nhìn thấy đôi mắt đen thùi bí hiểm kia, chân vô thức đứng bất động như trời trồng không dám nhúc nhích.
Lục tiểu thiếu gia phớt lờ quyền cước đám nhóc chào hỏi trên người mình, nhếch miệng cười, ra sức giày vò ‘tên đầu sỏ’ trong tay.
Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, thằng nhóc kia đau quá té lăn ra xỉu thẳng cẳng.
Cả đám bị hù dọa sợ thất kinh hồn vía, Lục tiểu thiếu gia ngồi xổm xuống, trên người dính đầy dấu giày, đủng đỉnh chùi vào người thằng nhóc đang nằm bất tỉnh nhân sự.
“…”
Lâm Tử Xuyên đột nhiên cảm thấy, thằng nhóc kia nói cũng không sai.
Lục tiểu thiếu gia đích thật là đứa trẻ hư hỏng.
Quá khủng khiếp…
Mà đặc biệt ngàn năm hiếm gặp là, Lục Chấp một mạch duy trì phong cách kỳ dị này mãi cho đến trưởng thành.
Lâm Tử Xuyên quen anh đã lâu, nhưng cũng biết Lục Chấp tim lạnh, tàn nhẫn vô tình.
Quý Phỉ không từ bỏ đeo bám, sẽ không có kết quả tốt lành.
Đêm mùa thu, tiếng ve đã đi cùng nắng hè, chỉ còn những con côn trùng nhỏ thi thoảng gáy vang trong bụi rậm.
Lâm Tử Xuyên thấy Lục Chấp hết mực nghiêm túc làm bài tập toán.
Sườn mặt nghiêng nghiêm nghị, chú tâm một cách lạ thường.
Giờ tự học buổi tối, giáo viên không giảng bài chỉ có mặt để giữ trật tự lớp, cũng không kìm được mấy lượt đưa mắt nhìn bạn học Lục Chấp đang quá sức nghiêm túc.
Thiếu niên siết chặt cây bút trong tay, không kìm nén nổi nữa cuối cùng cũng bùng nổ, con đường tu thành chính quả coi như công toi: “Bà nó.” Cái thứ quỷ quái chết tiệt gì thế này!
“…”
Trần Đông Thụ vỗ vỗ vai Lục Chấp: “Chấp ca, cậu thiệt là đỉnh của đỉnh, tớ canh đồng hồ nãy giờ, cậu đã vật lộn với nó hai mươi ba phút, quá tê giác!”
Lục Chấp hất tay hắn: “Cút xa một chút!”
“Thôi bỏ đi Chấp ca, đọc không hiểu, mấy thứ này đúng là phiền chết người mà, đi talk game đi.” Tiếu Phong cũng khuyên.
(*Talk game là thuật ngữ dùng để chỉ chung cho các trò chơi được tích hợp trực tiếp tính năng gọi thoại hoặc tin nhắn thoại.)
Lục Chấp không nói không rằng, cau mày, nhét quyển bài tập toán vào hộc bàn, mò mẫm lôi quyển sách tiếng Anh ra.
Con bà nó, anh không tin học từ vựng thôi mà cũng không được!
Sự thật chứng minh, anh đã đánh giá cao bản thân, hai mươi sáu chữ cái biết anh nhưng anh không nhận ra ký hiệu phiên âm. Mấy kí tự giống như con nòng nọc, anh chỉ có thể mò mẫm đọc loạn xạ được vài từ.
Lớp mười hai, học sinh nội trú phải tự học buổi tối ba tiết, học sinh ngoại trú chỉ có hai tiết.
Hai tiết loáng cái trôi qua, Lâm Tử Xuyên lên tiếng gọi Lục Chấp đi về.
Lục Chấp đứng dậy, nhân tiện cầm theo quyển sách tiếng anh trên bàn.
Trần Đông Thụ há hốc miệng: “Nghị lực bất khuất này, quá sức trâu bò.”
Lục Chấp đi đến đầu cầu thang, đứng lại: “Các cậu đi đi.”
“Chấp ca, cậu không đi hả?”
Ngay sau đó một đám trổ trời lắm chuyện nghe thấy Lục Chấp dùng một ngữ điệu hết mực bằng lặng bình thản cất lời: “Tớ cần hỏi một số vấn đề học thuật.”
“Ẹc, phốc, ha ha ha ha!” Cả đám phá ra cười bò lăn bò càng, Lâm Tử Xuyên cũng cười đến chảy nước mắt.
Tiếu Phong ôm bụng thắc mắc: “Chấp ca, cậu nghiêm túc hả?”
Lục Chấp lướt mắt nhìn bọn họ, hơi lạnh tỏa bốn phía, khóe môi đột nhiên cong lên: “Các cậu còn tưởng lão tử đang nói đùa sao?”
Đừng cười như vậy chứ, mọi người là bằng hữu đó…
Được được, biết cậu nghiêm túc rồi.
Trần Đông Thụ hiểu thấu trong bụng, Lục Chấp đứng ở đây, quá nửa là đang đợi Ninh Trăn.
Bà chị học bá nhỏ, chậc chậc, thiệt đồng cảm với bà chị học bá nhỏ mềm mại đáng yêu hợp khẩu vị của Chấp ca.
~
Ninh Trăn thu dọn xong sách vở, đi xuống lầu cùng Đồng Giai, Đồng Giai nói tíu tít: “Em trai cậu cũng học ở Tam Trung phải không?”
Cô ấy đang hỏi về Đường Trác, Ninh Trăn khẽ gật đầu.
“Thằng nhóc em trai cậu vừa nhìn là biết ngay không dễ sống chung, nó có lén ăn hiếp cậu không? Nó mà bắt nạt cậu, tớ sẽ đánh nó.”
Ninh Trăn cong khóe mắt: “Ừa, bắt nạt, cậu đi đánh đi.”
Nét mặt Đồng Giai thốt cái cứng đờ: “Hả? Nó bắt nạt cậu thiệt sao, tớ tớ tớ mà đánh nó… cô Từ sẽ không mời ba mẹ tớ lên chứ?”
Ninh Trăn rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Được lắm, Ninh Trăn… Trăn, cậu mà cũng biết gạt người, có tin tớ cắn cậu không?”
Hai cô bé cười đùa rộn ràng, xuống tới tầng dưới cùng, bước chân đồng loạt dừng phắt lại.
Thiếu niên thân hình cao lớn đứng tựa vào tường, nheo mắt nhìn Ninh Trăn.
“Bạn học, thỉnh giáo bạn một số vấn đề được không?”
Đồng Giai mặc dù chết mê chết mệt nhan sắc tường thành của anh, nhưng chỉ dám đứng ngoài rìa biên giới đốt pháo đì đùng. Khí thế của Lục Chấp quá dữ dội, vừa tới gần đã thấy hơi lạnh bắn tứ phía, đến hàng khủng địa như Dư San San còn không dám lỗ mãng, huống gì cô nàng.
Đồng Giai kéo cánh tay Ninh Trăn, nghĩ thầm thật đáng sợ mà… Lục Chấp muốn hỏi một số vấn đề?
Cô ấy nghe thấy thanh âm mềm mại dịu dàng của Ninh Trăn: “Lục Chấp, muộn quá rồi, em phải đi về.”
Lục Chấp cong khóe môi, cất giọng chậm rãi: “Y phục của em, rất thơm.”
Con sâu tò mò rục rịch bò trong bụng Đồng Giai, y phục rất thơm? Cái quỷ gì vậy? Tiếng người mà sao lọt vào tai chẳng hiểu gì hết, cô nàng hấp háy mắt nhìn Ninh Trăn.
Ninh Trăn thoắt cái đứng sững cả người, lúc lấy lại được phản ứng, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ và phát hờn chỉ muốn bịt miệng anh lại.
Cô gần như quên mất, toàn bộ đồ đạc trong cuộc thi nhảy còn đang ở chỗ của Lục Chấp.
Anh anh anh vậy mà… đụng vào quần áo của cô!
Ninh Trăn nghẹn đến đỏ mặt, thiếu niên lưu manh vô lại nghiêng đầu: “Bạn học, có dạy không?”
Đồng Giai: “Muộn quá rồi, hai đứa mình…”
Ninh Trăn: “Dạy!”
“…”
Ninh Trăn cố gắng làm cho nét mặt mình thật bình tĩnh, nhìn Đồng Giai: “Giai Giai, cậu về trước đi, chú ý an toàn nha.”
Đồng Giai: “Hả… à, ờ.”
Cô ấy không phải là Hạ Tiểu Thi, không biết mối quan hệ giữa Lục Chấp và Ninh Trăn. Trước đây cũng từng hoài nghi Lục Chấp thích Ninh Trăn, nhưng tính tình vô tư, đảo mắt một cái là quẳng luôn chuyện nói đùa này ra khỏi đầu.
Nhưng giờ đột nhiên ngẫm lại, ý nghĩ đáng sợ đó chợt nhảy ra.
Lục Chấp cậu ấy… không phải thật sự thích Trăn Trăn đấy chứ.
Đồng Giai mở to hai mắt, hạ quyết tâm: “Trăn Trăn, cậu về đến nhà nhớ gọi điện cho tớ nha.”
Lục Chấp này, quen nổi loạn tùy hứng, lỡ như làm gì Trăn Trăn, cô ấy mà không đợi được điện thoại sẽ lập tức báo cảnh sát.
Ninh Trăn: “… Ừm.”
Lục Chấp khẽ phì cười, nhìn thấu suy tính trong đầu hai cô nàng.
Dãy phòng học ở lầu một của tòa nhà lớp học, phòng 102 trước mặt ổ khóa đã bị hỏng.
Lục Chấp đá văng cửa, bật đèn.
Những bóng đèn tuýp lần lượt sáng lên rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, cô khẽ nheo mắt.
Lục Chấp thấy vậy cong khóe môi, trông cô có vẻ bình tĩnh quá nhỉ…
“Lục Chấp, anh trả đồ lại cho em đi.” Cô quả thật không thể đoán được, không thể hình dung Lục Chấp làm gì với y phục của cô…
Trong trang phục biểu diễn, có một chiếc áo crop top màu đen hở rốn.
Nghĩ tới lập tức thấy xấu hổ!
Anh nén cười: “Anh là người dễ nói chuyện vậy sao? Em muốn để là để, muốn lấy là lấy?”
“Nhưng anh nói tạm thời để ở chỗ của anh mà.”
Anh hoàn toàn không biết xấu hổ: “Là anh nói à, vậy thì anh đổi ý rồi, không muốn trả, dù sao em cũng nợ anh một bộ quần áo đúng không, anh lấy cái đó bù lại.”
Ninh Trăn thộn mặt toàn tập, chuyện thế này cũng có ư?
Lúc trước khi bị vu oan gian lận thi cử, Lục Chấp mua cho cô một bộ quần áo, nhưng anh không chịu nhận lại tiền của cô.
Ninh Trăn cắn răng: “Em trả tiền được không?”
Anh cười tỉnh rụi: “Không được đâu, bạn học nhỏ ngây thơ à.” Anh ngẫm nghĩ một thoáng, nhíu mày, cân nhắc dùng từ: “Lẽ nào em không thấy, anh có rất nhiều tiền sao?”
Đây là cái đống hỗn độn gì vậy chứ!
Cô không muốn nói nhảm với anh, dù sao cô cũng không thắng được cái mớ lý luận nghiêng vẹo bá láp bá xàm của anh. Dứt khoát im thít không nói lời nào.
Lục Chấp trêu cô đã đời rồi, mới sực nhớ tới chuyện chính.
Anh mở sách tiếng anh ra: “Giúp anh một chút nhé bé con đáng yêu, anh không biết gì hết.”
Anh nói thản nhiên như không, nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Ninh Trăn không thể nào từ chối lời nhờ vả hợp tình hợp lý này.
Mặc dù mọi thứ đang từng bước tiến dần đến những điều đã xảy ra trong kiếp trước, cô nhíu mày, nhớ lại cuối cùng Lục Chấp thi đại học đạt được kết quả rất tốt, điểm số cao ngoài dự đoán.
Anh muốn học, chung quy là chuyện tốt.
Ninh Trăn ngồi xuống dãy ghế đầu, anh chẳng chút nghiêm chỉnh, ngồi lên chiếc bàn phía sau, mỉm cười nhìn cô, cao hơn cô rất nhiều.
“Anh không biết cái gì? Hai mươi sáu chữ cái có biết không ạ?”
Anh bất mãn: “Mấy thứ không cần dùng não này sao có thể không biết, nè, Ninh Trăn, em coi thường anh thế hả?”
Rõ ràng là tự anh nói anh không biết gì hết.
Cô đang muốn nhanh chóng đi về nên cũng không so đo với anh.
“Anh biết phiên âm không?”
Biểu cảm trên gương mặt thiếu niên đứng hình, phun ra hai chữ: “Không biết.”
Cô nói: “Dạ, vậy thì em dạy anh cách đọc phiên âm trước nha.” Cô trời sinh tính tình mềm mỏng hiền lành, rất thích hợp làm giáo viên, Ninh Trăn lật giở đến bảng phiên âm ở trang cuối cùng.
Vô cùng tự nhiên lưu loát dạy anh: “Anh đọc theo em nha, a ——”
Lục Chấp: “…”