Cuối cùng, Lục Chấp cũng không để cô dạy.
Quá con bà nó xấu hổ.
Bảo anh đọc theo cô, quả thật là đem lòng tự tôn đàn ông của anh ném xuống đất mà giẫm.
Chuyện này cứ thế chẳng giải quyết được gì, anh quyết định sẽ tự mình nghĩ cách khác.
Cách còn chưa nghĩ ra, Lâm Tử Xuyên đã tới tìm.
Trước kia, Lục Chấp thuê một căn hộ nằm tại vị trí sầm uất nhất trên đường Chính Hưng, chỉ cần mở cửa ra là tiệm bi da, quán bar, đủ các loại hình giải trí đập ngay vào mắt.
Anh nghĩ phải đổi một nơi tao nhã hơn để có thể tập trung vào việc học.
Thời điểm Lâm Tử Xuyên đến, đúng lúc anh đang bận rộn dọn nhà.
Nói thẳng ra thì cũng chẳng có gì bận rộn.
Anh chỉ mang theo một túi đồ duy nhất, túi đồ không biết đựng gì bên trong đó đang đặt trên sofa, Lục Chấp thì vắt chéo chân gọi điện thoại.
Lâm Tử Xuyên tới gần ngó vào, f*ck a…
Hình như hắn phát hiện bí mật khủng khiếp.
Một túi y phục váy áo con gái.
A Chấp chuyển nhà chỉ đem theo cái này?
Có phải bị nghẹn quá lâu, A Chấp có sở thích đặc biệt gì không muốn cho người khác biết?
Hắn vừa mới thò tay tính cầm lên xem thử, Lục Chấp nói chuyện điện thoại xong, mặt sầm xuống: “Đừng có đụng vào.” Lâm Tử Xuyên thu tay về, cười nói đùa: “Cậu thích quần áo nữ hả?”
Lục Chấp cười mắng: “Thích quần áo nữ cái quỷ.”
Lâm Tử Xuyên lập tức đoán ra, quá nửa là đồ của Ninh Trăn.
Cũng đúng là gặp quỷ, A Chấp dọn nhà chỉ mang theo mấy thứ này.
Lục Chấp quyết định chuyển tới khu chung cư Song Sầm.
Chung cư Song Sầm là một khu đô thị mới phát triển, vừa đưa ra thị trường đã cháy hàng. Mặc dù hiện tại chưa có nhiều người dọn vào ở, không khí cũng yên tĩnh vắng lặng không có các tụ điểm vui chơi ồn ào náo nhiệt, nhưng quan trọng là…
Ninh Trăn ở đó.
Lục thiếu gia nhà ta ngồi tự sướng, buổi tối tan học, anh còn có thể làm hộ hoa sứ giả đưa đón bảo vệ mỹ nhân…
Vì vậy sau mấy ngày nghe ngóng, thanh niên nghiêm túc đã trả giá cao gấp ba lần mua một căn hộ ở bên đó.
Vừa khéo ngay lầu ba, đối diện nhà Ninh Trăn.
Những chuyện này Lâm Tử Xuyên không can dự vào, nhưng là bạn bè, có chuyện hắn nhất định phải báo cho Lục Chấp biết.
“Ba tớ nói, có thể Thu Linh sẽ đến tìm cậu.”
Khóe môi đang mỉm cười của anh khựng lại, nhếch lên ba phần mỉa mai: “Người đàn bà này không sợ tớ giết chết cô ta à?”
Lâm Tử Xuyên cười khổ: “Nghe nói lúc cậu đi, cô ta khóc lóc thảm thiết xin lỗi ba cậu, bảo vì cô ta mà mối quan hệ của hai con cậu mới trở nên bế tắc như vậy, cô ta nói cô ta không trách cậu…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, nét mặt Lục Chấp thoắt cái sầm xuống lạnh như băng.
Lục Chấp gằn từng chữ: “Cút con mẹ nó không trách lão tử.”
Nét tươi cười biến mất hoàn toàn khỏi gương mặt anh, chỉ còn vẻ rét lạnh nơi đầu mày. Lâm Tử Xuyên thấy vậy trong bụng rét run, lật đật xoa dịu: “A Chấp, cậu đừng tức giận, người đàn bà đó vờ vịt ra vẻ thế thôi, tất cả chúng ta đều biết chuyện đó không phải lỗi của cậu…”
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Tử Xuyên cũng không biết nói gì cho phải, dù sao hắn chỉ là người ngoài. Đó là chuyện riêng của Lục gia, tình huống lúc ấy chỉ có Lục Chấp và đương sự rõ ràng.
Nhưng Lục Chấp kiêu ngạo bất cần, không nói một lời, bay thẳng tới thành phố A, loáng cái đã hơn một năm.
Sản nghiệp của Lâm gia tập trung ở thành phố A, nhưng Lục gia không giống vậy, tài sản đất đai của ông bà tổ tiên đều ở thành phố B. Hành động này của Lục Chấp khiến cho rất nhiều kẻ âm thầm rục rịch ngóc đầu dậy.
Lâm Tử Xuyên hết cách, cuối cùng kết luận: “Tóm lại cậu để ý một chút, tớ sợ Thu Linh giở thủ đoạn bẩn thỉu, cậu sẽ trở tay không kịp.”
Lục Chấp nhếch môi, đáy mắt chìm vào miền rét lạnh: “Chẳng phải cô ta nói tớ là tội phạm giết người sao, tớ không ngại biến tội danh này thành sự thật.”
Lâm Tử Xuyên im lặng, nghe thấy sống lưng ớn lạnh.
Trong đầu hắn chợt lóe lên tia sáng: “Cậu hãy bình tĩnh, phải nghĩ đến Ninh Trăn.”
Lục Chấp trầm ngâm giây lát: “Biết rồi.” Anh không đến mức luẩn quẩn như thế, cần gì phải vì một mạng hèn mạt của Thu Linh mà để bản thân liên lụy vào.
~
Ngày Lục Chấp chuyển nhà là một chiều chủ nhật.
Lần này anh khiêm tốn kín đáo, không có lái chiếc Maybach kia.
Khiêm tốn đến mức Ninh Trăn cũng không phát hiện ra phía đối diện có hàng xóm vừa dọn tới.
Mấy hôm trước, Lục Chấp đã cho người dọn dẹp xong phòng ốc, anh tự mình ôm đống đồ kia của Ninh Trăn, cứ thế trực tiếp đi vào ở.
Tối đến, lúc Ninh gia ăn cơm.
Từ Thiến nói: “Trường bọn em có một học sinh, tên Lục Chấp, đặc biệt nổi loạn, thông báo phê bình hàng tuần đều có tên cậu ta. Lúc trước Tiểu Đường nói với em, đứa trẻ này lăn lộn cùng một đám phú nhị đại, sợ rằng tương lai sau này sẽ bị hủy hoại, không ngờ học kỳ này vừa bắt đầu, hắn đã khuấy cho mọi thứ rối tung chướng khí mịt mù, nghe nói nhà hắn ở thành phố B, rất giàu có. Mấy người có tiền này, sao toàn dạy hư con cái như thế chứ.”
Tiểu Đường chính là cô giáo ngữ văn của 11B7, người đặc biệt thích quản Lục Chấp kia.
Ninh Trăn siết chặt đôi đũa, khảy khảy cơm trong bát.
Lại nghe thấy giọng nói của Ninh Hải Viễn: “Dạng học sinh này còn đầy ra đó, giáo viên bọn em có muốn quản cũng không quản được.”
Từ Thiến lắc đầu: “Ý em không phải vậy, chiều nay em gặp thím Lưu, thím ấy bảo tầng trên nhà thím ấy có một thiếu niên mới chuyển tới, em nhìn sang phía lầu ba tòa nhà của bọn họ, anh đoán xem?”
Trong lòng Ninh Trăn cồn lên một dự cảm không lành.
Từ Thiến nói tiếp: “Em nhìn thấy Lục Chấp, cậu ta chuyển đến căn hộ đối diện.”
“Khụ khụ khụ…”
“Trăn Trăn, sao tự nhiên lại bị sặc vậy con? Không sao chứ?” Từ Thiến vội vàng rót cho cô ly nước.
Ninh Trăn sặc chảy cả nước mắt, xua xua tay: “Con không sao ạ.”
Đường Trác ngước mắt nhìn cô một cái, không nói không rằng.
Bữa cơm này Ninh Trăn nuốt hết vô, ăn qua loa vài miếng rồi lấy cớ đi về phòng đọc sách.
Mọi người đều biết cô lên lớp mười hai, thời gian rất eo hẹp, Ninh Hải Viễn gật đầu: “Phải thế chứ, phải tranh thủ thời gian chăm chỉ học hành.”
Cô vội vã về phòng, đóng kín cửa lại, trái tim đập thịch thịch, đẩy cửa sổ trong phòng ra.
Tòa nhà phía đối diện chưa có nhiều gia đình dọn vào ở, chỉ lác đác dăm ánh đèn thưa thớt, cả tầng ba chìm trong bóng tối, tựa như Từ Thiến nói Lục Chấp dọn đến chỉ là câu nói đùa.
Gió thu se lạnh, cô ngây người đứng đó một lúc lâu, hoang mang ngờ vực nhìn khoảng không đen kịt trước mặt.
Nhìn thật lâu mà không hề thấy có bất kỳ động tĩnh gì.
Ninh Trăn không khỏi nhủ thầm trong bụng, chắc là dì Từ nhìn nhầm rồi.
Cô không thể đứng trời trồng ở đây cả đêm, sau một lúc ngẫm nghĩ bèn giơ tay khép cửa sổ lại, chỉ chừa một khe nhỏ, kéo rèm cửa rồi ngồi vào bàn làm bài tập hóa học.
~
Lục Chấp giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã chín giờ tối.
Anh lừ thừ ngồi dậy, cảm thấy chuyện hôm nay quá bất thường.
Không ngờ ông cụ Lục lại gọi điện cho anh, so với Lục Minh Giang phong thái của ông cụ người có thể nói xa cách vạn dặm chim bay, vậy mà hôm nay lại gọi điện tới trầm giọng nói: “Con lớn rồi, ông nội không can thiệp vào chuyện riêng của con. Nhưng ông nội xin con hãy nghĩ cho Lục gia một chút, vì ông già này mà suy nghĩ một chút, Lục gia chỉ có duy nhất một mình con, ông nội không yêu cầu con làm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng con trở về thành phố B học đại học, ông nội sống không được mấy năm nữa, chỉ mong sao nhân lúc còn có thể thở được, đem Lục gia giao vào tay con.”
Đoạn hội thoại này thậm chí còn có phần kính cẩn lễ độ.
Lục Chấp không biết phải đáp lại thế nào, trong lòng phiền muộn bực dọc, dứt khoát đi ngủ, nào ngờ vừa nhắm mắt đã làm luôn một giấc tới khi trời chuyển hết sang màu đen.
Trong phòng khách tối bưng như mực, anh giơ tay bật đèn.
Nhìn thấy đám hoa hồng vừa được đưa đến lúc chiều đang nở rộ, anh nhướng mày.
Tiết trời cuối tháng chín, không phải mùa hồng khoe sắc.
Nhưng hoa trong nhà kính, không nở cũng phải nở.
Lục Chấp xắn tay áo lên, bê mười mấy chậu hoa hồng dời đến bệ cửa sổ.
Phòng đối diện, đèn đang sáng ấm áp, chuyển hoa xong, anh tựa người vào cửa sổ cười tủm tỉm ngắm nhìn.
Được rồi, đến nửa cái bóng cũng không thấy.
Chỉ có một đống hoa hồng đỏ rực, nở đến kiêu sa điệu đà.
Lục Chấp huýt sáo.
Tiếng ngân vang vọng trong bóng đêm lập tức khiến cô gái nhỏ đang làm bài tập trong căn phòng đối diện giật thót tim bay luôn ba hồn bảy vía.
Lục Chấp đợi giây lát, quả nhiên chưa đầy một khắc cô gái nhỏ đã thò đầu ra.
Đôi mắt đen láy long lanh ẩn chứa sợ hãi, trợn tròn nhìn anh.
Anh hướng về phía cô nhướng nhướng mày, trước mặt là một đám hoa hồng um tùm đang đong đưa theo gió.
Ánh sáng yếu ớt, không biết cô có nhìn thấy không.
Ninh Trăn: “…” Cô sắp bị hù chết đó.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Chấp mang nụ cười trên môi, huơ huơ di động trong tay.
Ninh Trăn hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, xoay người cầm điện thoại trên giường, bốn mắt nhìn nhau nói chuyện điện thoại.
Cô sợ run, vừa cất lời đã hạ giọng thật khẽ: “Lục Chấp, anh nói nhỏ thôi.”
Bên kia cười tủm tỉm: “Bé con đáng yêu, chúng ta thế này, có giống đang yêu đương vụng trộm không?”
Ai muốn yêu đương vụng trộm với anh chứ!
Cô trấn tĩnh lại, dỏng tai lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh chốc lát, không biết Đường Trác đã ngủ hay chưa, nghĩ tới chuyện lần trước tập nhảy bị em trai phát hiện, giờ lại thêm một nhân tố nguy hiểm nữa, cô nghe thấy chân mình mềm nhũn.
Lục Chấp tươi rói: “Em nhìn xem hoa anh tặng em, có đẹp không?”
Ninh Trăn: “…” Đen như mực, cô mơ hồ nhận ra đó là hoa hồng, nhưng không thể thấy được màu sắc.
Song cô phải dỗ dành anh: “Đẹp lắm.”
Lục Chấp kinh ngạc sửng sốt khi thấy cô phối hợp như thế, sau đó nghe thấy Ninh Trăn dịu dàng nói tiếp: “Anh đừng đứng ở đó được không?”
Cô có thể nhìn thấy anh thì chắc chắn Đường Trác mà mở cửa sổ ra cũng sẽ nhìn thấy, cô sợ muốn chết.
Lục Chấp không cần nghĩ cũng đoán được tim đen của cô, bị vẻ chột dạ kinh hãi này chọc cho yêu quá sức, anh cười đến không thể khép miệng: “Ừm, dựa vào cái gì anh phải nghe lời em nhỉ? Nếu không thì thế này vậy, em nói ‘Lục Chấp là bạn trai em’ cho anh nghe đi, anh sẽ lập tức đóng cửa sổ.”
Cô rất muốn đánh chết tên khốn vô liêm sỉ này.