Thời điểm hai cô gái nhỏ hớt hải chạy xuống, cảnh tượng ở lầu hai đã vô cùng hỗn loạn.
Tiếng còi cảnh sát xuyên thấu màng nhĩ rít lên giữa đám đông ồn ào hết sức chói tai.
Hành lang đen đặc người đến con kiến cũng chui không lọt.
Đồng Giai kéo tay Ninh Trăn, liều mạng chen lách vào đám đông.
Nhưng tình trạng hỗn loạn kéo dài không lâu chuông vào học đã tức tốc vang lên. Thành phần nhốn nháo xem náo nhiệt đều là học sinh, nghe thấy tiếng chuông vào lớp trong nháy mắt đã tản đi hơn phân nửa.
Ninh Trăn nhìn thấy những vệt máu lốm đốm dưới đất, tim thắt lại.
Đồng Giai cũng nhìn thấy vết máu trên cánh cửa nhà vệ sinh, bàn tay đang nắm tay Ninh Trăn siết thật chặt.
“Trăn Trăn… hai đứa mình về, về lớp đi?”
Ninh Trăn lắc đầu: “Cậu đi đi, tớ không đi đâu.”
Giọng nói của cô kiên định lạ thường, Đồng Giai sững người kinh ngạc, như thể không nhận ra cô. Lần đầu tiên thấy Ninh Trăn nói chuyện trốn học nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Ninh Trăn nhìn xuống lầu một, bên dưới còn hỗn loạn hơn.
Xem ra chuyện đánh nhau đã xảy ra một thời gian, xe cứu thương đã chạy đi trước chỉ còn nghe thấy tiếng còi hụ văng vẳng xa xa nhưng xe cảnh sát vẫn còn đang đậu bên dưới.
Cô không nói không rằng lao nhanh xuống.
Đồng Giai trố mắt nhìn trân trân, suy nghĩ phút chốc cũng lật đật nối gót chạy theo cô.
Nơi bóng cây ven đường, Ninh Trăn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Lục Chấp trên xe cảnh sát.
Cô thở hồng hộc lao tới, xe đã bắt đầu lăn bánh.
“Lục Chấp —— ” cô hét lớn.
Dường như thiếu niên cảm giác được, anh quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy cô cúi rạp người chống hai tay lên gối, ánh mắt dõi nhìn theo xe cảnh sát, lo lắng ngập tràn.
Lục Chấp nhíu mày: “Dừng xe.”
Đồng chí cảnh sát bên cạnh cười nhạo: “Này bạn học nhỏ, cậu tưởng đây là xe riêng của cậu à? Mọi việc còn chưa làm rõ, cậu còn đang bị nghi ngờ có hành vi cố ý gây thương tích cho người khác. Có thời gian rảnh rỗi như vậy chi bằng ngồi suy nghĩ xem lát nữa nên viết tường trình thế nào.”
Sắc mặt Lục Chấp trầm xuống, xe cảnh sát đã chạy rất xa. Anh không ngoái đầu lại nữa, nét mặt lạnh lùng.
Sau khi Lục Chấp rời đi, đám đông cũng giải tán.
Ninh Trăn vừa ngước lên thì nhìn thấy Trần Đông Thụ.
Hắn đang nói chuyện với Lâm Tử Xuyên và Tiếu Phong, dáng vẻ cũng vô cùng nôn nóng sốt ruột, cô vội vàng đi qua, nghe thấy giọng của Trần Đông Thụ: “… không ngăn được, các cậu cũng biết tính tình của cậu ấy, bình thường thì nhẹ nhàng mưa thuận gió hòa nhưng khi thật sự tức giận thì rất khủng khiếp. Đám chân chó xum xoe nịnh bợ Hà Minh cũng bị dọa không dám tới gần, Lâm Tử Xuyên, cậu xem có cần liên lạc với Lục gia…”
Ninh Trăn đi tới, Trần Đông Thụ lập tức im bặt.
Trong lòng cô bồn chồn lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lục Chấp bị thương sao, anh ấy có sao không?”
Trần Đông Thụ lắc đầu: “Chấp ca bị rách khóe miệng nhưng không có gì đáng ngại.” Hắn vô thức nuốt nước bọt, hiện giờ điều hắn lo lắng là không biết Hà Minh có bị sao không, nếu Hà Minh thật sự xảy ra chuyện thì Lục Chấp cũng khó tránh khỏi phiền phức.
Trước đây mỗi khi đánh nhau, Lục Chấp đều ra tay rất mạnh nhưng dù sao trong lòng luôn có chừng mực, không bao giờ để xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng lần này, Trần Đông Thụ ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ, Lục Chấp đúng là muốn đánh chết Hà Minh.
Bọn họ cũng vô cùng lo lắng.
Trần Đông Thụ liếc nhìn Ninh Trăn, cô mím chặt môi, trong mắt phủ một tầng hơi nước, khóe mắt đỏ hoe. Hắn thở dài, trấn an cô: “Ninh Trăn, cậu về lớp trước đi, Chấp ca không sao đâu.”
“Cậu có thể đưa mình đi gặp anh ấy không?”
Ba thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trần Đông Thụ thầm rên rỉ trong lòng, trước khi đi, Chấp ca đã nhàn nhạt nói với hắn: “Đừng để cô ấy biết.” ‘Cô ấy’ là ai, đã quá rõ ràng.
Tính cách Ninh Trăn trông có vẻ mềm mại yếu đuối, kì thực rất bướng bỉnh quật cường.
Bọn họ không cho cô đi cùng, cô có thể tự mình đi.
Trần Đông Thụ thấy cô im lặng cất bước đi thẳng về phía cổng trường, lập tức đoán được cô nàng này muốn làm gì.
Hắn không ngừng kêu khổ, lật đật đuổi theo : “Này này, cùng đi cùng đi, dẫn cậu đi cùng.”
Trần Đông Thụ và Tiếu Phong đi cùng Ninh Trăn đến sở cảnh sát, Đồng Giai không còn cách nào khác, cô bạn nhỏ đứng nhìn mọi người biến mất sau cánh cổng trường rồi mới quay về phòng học.
Lâm Tử Xuyên không đi cùng, xảy ra chuyện lớn như vậy, nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, căn bản không cách nào giấu diếm được Lục gia bên kia. Nói gì đi nữa cũng là thiếu gia độc đinh của dòng tộc, bọn họ không thể nào nhìn Lục Chấp xảy ra chuyện, hắn phải báo cáo lại tình hình.
Rất đông người chứng kiến Lục Chấp đánh người, lần này không dễ gì thu xếp ổn thỏa.
Ninh Trăn đứng bên ngoài đồn cảnh sát, lòng bất an lo lắng.
Cô không ngừng cố nhớ lại, kiếp trước không có sự việc Lục Chấp đánh người, cô hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào. Nhưng rõ ràng chuyện này đã thật sự xảy ra, hơn nữa còn sai lệch rất nhiều, điều này khiến cô hoang mang tột độ. Vốn cho rằng biết trước tương lai có thể thay đổi được vận mệnh, nhưng sự khác biệt hiện giờ là một biến số quá lớn.
Lục Chấp đang viết tường trình bên trong, bọn họ chỉ có thể đợi ở ngoài.
Ninh Trăn không kìm được thắc mắc: “Sao anh ấy lại đánh Hà Minh vậy?”
Trần Đông Thụ ngập ngừng: “À, chắc là do lúc trước có mâu thuẫn, nghe Xuyên Tử nói, thời điểm nghỉ hè, Hà Minh đã tìm tới nhà Lục Chấp gây chuyện, thù mới hận cũ cùng nhau bùng phát nên không nhịn được.”
Hắn mù mờ nói đại mấy lý do vớ vẩn.
Ninh Trăn lắc đầu: “Cậu gạt mình, nếu như vì thù cũ thì khi đó đã giải quyết rồi, không đợi đến bây giờ mới đột nhiên bộc phát. Cho dù có bộc phát cũng phải có chuyện gì đó phát sinh dẫn tới như vậy, anh ấy không thể nào vô duyên vô cớ đánh người.”
Ánh mắt Trần Đông Thụ đảo qua đảo lại, hây dà, thật đúng là không dễ lừa.
Hắn chỉ còn cách nói: “Vậy tớ cũng không biết nữa.”
Tiếu Phong đang ngồi trầm tư bên cạnh, nghe vậy nhìn lướt qua Trần Đông Thụ.
Thời điểm phát sinh chuyện, chỉ có Trần Đông Thụ ở bên cạnh Lục Chấp, chắc chắn hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Nhưng trước mắt bọn họ còn chưa kịp nói chuyện với nhau, Tiếu Phong cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ninh Trăn trầm ngâm im lặng, cô luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Nhưng Trần Đông Thụ kín miệng như bưng, nhất quyết không chịu nói.
Tiếu Phong đột nhiên lên tiếng: “Khó chịu quá, ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hai thiếu niên đi ra phía ngoài cổng sở cảnh sát, đến dưới một tán cây cách thật xa Tiếu Phong mới hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đột nhiên nhảy vào ẩu đả hả? Chuyện lần trước Hà Minh tới nhà Lục Chấp gây sự, chẳng phải Lâm Tử Xuyên đã giải quyết rồi sao?”
Trần Đông Thụ thở dài một hơi: “Lão tử cũng đang buồn bực đây.”
Phòng học của A7 bọn họ và A5 nằm trên cùng một dãy lầu hai, tuy xác suất đụng mặt nhau trong nhà vệ sinh không lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ.
Có điều vừa vặn trùng hợp đến thế, Trần Đông Thụ vừa mới kéo xong khóa quần thì nghe thấy giọng nói của Hà Minh từ phòng bên cạnh truyền tới.
“… Chậc, mẹ nó, ha ha ha, đúng là vừa thuần khiết trong sáng vừa sexy khiêu gợi, loại phụ nữ này mà ở trên giường nhất định sẽ mang lại cảm hứng dạt dào.”
Một giọng nam thô thiển khác tiếp lời: “Nhưng người ta là học sinh giỏi.”
“Chẳng phải Dư San San cũng học sinh giỏi đó sao? Còn không phải ngoắc tay là lập tức chạy tới. Mày đợi xem, con nhóc này nhất định sẽ phủ phục dưới thân tao.”
“Hình như trước kia cô ta học B7?”
“Ha ha ha vậy thì sao, hiện giờ đang học A1. Hơn nữa ông đây nện qua nhiều phụ nữ như thế, vậy mà không có em nào biết nhảy múa, để xem thân thể này mang lại cảm giác thế nào.”
Trần Đông Thụ chợt nghe thấy sống lưng ớn lạnh, nếu những lời này nói về người khác thì cùng lắm chỉ là Hà Minh chém gió lợi hại, nhưng nếu người hắn đề cập tới là Ninh Trăn…
Chấp ca cũng đang ở cách vách…
Quả nhiên một giây sau, từ trong nhà vệ sinh truyền ra một âm thanh chấn động.
Cùng với tiếng rống thảm thiết của Hà Minh.
Trần Đông Thụ lật đật đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Chấp đè Hà Minh xuống đất, đấm túi bụi, toàn bộ đều chào hỏi trên mặt.
Cơ hồ trong nháy mắt, máu đã đổ.
Hà Minh ra sức giãy dụa, Lục Chấp mím chặt môi, không nói không rằng, mắt đục ngầu, xuống tay càng lúc càng mạnh.
Hoàn toàn là dáng vẻ muốn giết chết Hà Minh.
Đám chân chó của Hà Minh bấu chặt cửa đứng nhìn, bị dọa đến mức chân cũng nhũn xuống, hoàn toàn không dám tiến vào.
Trần Đông Thụ nhìn thấy tên kia sắp không xong, liền nhào tới ôm lấy thắt lưng Lục Chấp: “Chấp ca Chấp ca, cậu bình tĩnh một chút!”
Song đàn ông mà nổi điên cỡ nào đáng sợ, lần đầu tiên hắn được lĩnh hội.
Chẳng trách Lâm Tử Xuyên cũng sợ anh…
Trần Đông Thụ không thể nhớ nổi mình đã dùng hết sức bình sinh cố giữ chặt Lục Chấp thế nào, nhưng căn bản hoàn toàn vô dụng.
Sau khi cơn hỗn loạn qua đi, định thần lại, Hà Minh đã nằm xụi lơ dưới đất không có phản ứng.
Lục Chấp thở hồng hộc, mắt đỏ kè.
Rốt cuộc Trần Đông Thụ cũng kéo được người ra, hắn cũng mệt lả không đứng nổi.
Sau đó là tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát…
Tiếu Phong sờ sờ mũi: “Hây dà, quả thật là vì Ninh Trăn mà…”
Chẳng trách Trần Đông Thụ ấp a ấp úng không chịu hé răng, chắc chắn là do Lục Chấp không cho nói. Nếu Ninh Trăn biết được chuyện này, nhất định trong lòng sẽ có gánh nặng.
Chuyện này cũng do Hà Minh điếc không sợ súng tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lục Chấp đến chính mình còn không nỡ chạm vào Ninh Trăn, Hà Minh vừa bỉ ổi dâm đãng lại không biết giữ mồm miệng.
Trần Đông Thụ cười khổ: “Hầy, rốt cuộc lần này cũng có thể nhìn thấy người nhà họ Lục thần bí.”
“Hà Minh thế nào rồi nhỉ, không dễ chết vậy chứ?”
“Ai biết? Hy vọng nó có thể gắng gượng qua được, nếu không thì đúng là lớn chuyện. Chỉ cần còn sống thì hết thảy đều dễ bàn.”
Hai thiếu niên ôm nỗi băn khoăn buồn bực, đứng bên ngoài hút xong điếu thuốc mới đi vào.
Ninh Trăn đang nói chuyện với một đồng chí cảnh sát.
Cô không ngừng cúi đầu nói cảm ơn đến mức đồng chí cảnh sát kia cũng thấy ái ngại: “Cô bé, nếu cậu ta thật sự là bạn em thì trước mắt em hãy giúp cậu ta tìm một luật sư, rồi đi đến bệnh viện hỏi thăm xem tình trạng của người bị đánh kia thế nào.”
Nói xong đồng chí cảnh sát cũng hối hả đi làm nhiệm vụ.
Trần Đông Thụ bước lại: “Tình hình sao rồi?”
Ninh Trăn: “Chú ấy nói tình huống rất nghiêm trọng, nhìn qua có thể thấy Hà Minh bị cố tật nhẹ, có thể sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội cố ý gây thương tích cho người khác, có thể nộp tiền để tại ngoại, nhưng phải do luật sư hoặc người nhà đứng ra bảo lãnh.”
(*Gây cố tật nhẹ cho nạn nhân là hậu quả của hành vi cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của nạn nhân để lại trạng thái thất thường, không thể chữa trị được cho một bộ phận cơ thể của nạn nhân với tỷ lệ thương tật dưới 11 % khi thuộc một trong các trường hợp: làm mất bộ phận cơ thể của nạn nhân, làm mất chức năng bộ phận cơ thể của nạn nhân, làm ảnh hưởng đến thẩm mĩ của nạn nhân… – theo luatminhgia.com)
Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức trầm mặc nặng nề.
Tiếu Phong nói: “Trước mắt tìm luật sư nộp tiền bảo lãnh đi.”
Bọn họ có tiền, thủ tục rất nhanh gọn.
Nhưng nhanh mấy cũng phải đến tối muộn.
Trong lúc đó Lâm Tử Xuyên gọi điện tới, hắn trái lại rất điềm tĩnh: “Tớ đã nói rõ mọi chuyện với người của Lục gia, ông cụ Lục bảo chúng ta cứ bình tĩnh. Ông cụ đã đích thân gọi điện thoại tới bệnh viện hỏi thăm, người còn đang được cứu chữa nhưng chắc chắn sẽ sống.”
Câu này đã tiêm cho cả bọn một liều thuốc an thần.
Đến tối, mọi người được gặp Lục Chấp.
Luật sư đến nộp tiền bảo lãnh cho anh.
Anh từ trong đại sảnh đi ra, vừa ngước mắt lên thì thấy Ninh Trăn, cô nhìn anh, không nói lời nào, hai người đứng nhìn nhau giữa lưng chừng khoảng cách xa xa.
Lục Chấp mấp máy môi, rốt cuộc không nói gì.
Trần Đông Thụ cùng Tiếu Phong đánh mắt nhìn nhau: “Chấp ca, vậy bọn tớ về nha.”
Hai người bọn họ chuồn thật nhanh, Trần Đông Thụ vẫn không quên dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Tớ không có nói gì với cô ấy.”
Trên trời, một vầng trăng tròn treo cao cao.
Đôi mắt cô trong suốt dịu dàng, ngân ngấn lệ. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc xuống.
Ninh Trăn bước đến trước mặt anh, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chủ động nắm lấy tay anh, kéo anh đi về phía trước: “Lục Chấp, chúng ta về nhà.”