Lục Chấp sợ Ninh Trăn đói nên đưa cô đi ăn trước.
Dựa trên nguyên tắc tôn trọng bạn gái nhỏ đáng yêu, anh hỏi cô muốn ăn gì.
Ninh Trăn không từ chối chuyện này, cô chọn một quán nhỏ sạch sẽ tình cờ nhìn thấy trên đường, gọi hai món rau xào cùng một bát canh trứng rong biển.
Tính gộp hết lại cũng chỉ hơn sáu mươi đồng.
Lục Chấp thấy vậy, nói không nên lời cảm xúc trong lòng.
Thật dễ nuôi mà.
Nhưng như vậy mới là cô, anh tranh thủ lúc Ninh Trăn ăn cơm, mặt không biến sắc lấy điện thoại ra sục sạo.
—— Cách hẹn hò?
Kết quả tìm kiếm nhảy ra, nào là dạo phố mua sắm, xem phim, đến khu vui chơi…
Trong mắt Lục thiếu gia, mấy thứ này đều quá tầm thường sến súa.
Nhưng anh thật sự không gạt Ninh Trăn, đây là lần đầu tiên trong đời anh hẹn hò nên không biết phải làm thế nào.
Anh lướt web xem hàng loạt đề xuất rồi ngồi loại từng cái một, nhàm chán nhạt nhẽo, không có sáng kiến mới, ngu ngốc tầm thường!
Chấp thiếu gia ném cho một đống nhận xét nhưng chính bản thân anh cũng không nghĩ ra nên làm gì.
Cuối cùng ánh mắt anh rơi vào một đáp án có thể miễn cưỡng cho vào mắt: Thể hiện cho cô ấy thấy những kỹ năng của bạn.
Kỹ năng của anh…
“Ninh Trăn, em có muốn thử ngồi xe mô tô địa hình không?”
Ninh Trăn đang húp canh, nghe anh nói vậy suýt chút nữa phun luôn ngụm canh trong miệng ra ngoài, cô cố gắng nuốt xuống, không may bị sặc, ho chảy cả nước mắt.
Lục Chấp cuống cuồng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Em không sao chứ?”
Ninh Trăn nước mắt lưng tròng thầm nghĩ, xin ngài tha cho con đi.
Xe mô tô địa hình của Lục Chấp là bóng ma tâm lý trong lòng cô cả hai kiếp.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chân đã muốn mềm nhũn. Cô ho xong, khóe mắt phiếm hồng, nhỏ nhẹ nói: “Cái đó nguy hiểm quá, em không đi đâu.”
Anh thấy vậy đau lòng, không dám ép cô thử.
Anh tẩn mẩn thống kê hết một loạt những gì mình biết, tuy trong mắt nhiều người anh là kẻ bất tài vô học. Nhưng trên thực tế, những thứ anh thông thạo rất nhiều, bắn súng, cưỡi ngựa, đua xe…
Chỉ có điều mấy thứ này thường bị xem là thú tiêu khiển của đám con ông cháu cha vô công rỗi nghề.
Lần này, anh không dám dọa cô, đợi cô từng chút từng chút một ăn xong, anh mới vờ như lơ đãng hỏi cô có muốn trải nghiệm vài thứ mới mẻ không.
Ngoài dự đoán của anh, Ninh Trăn vô cùng nghiêm túc hỏi: “Anh có biết bắn súng không?”
Anh gật đầu, lộ ra nụ cười yêu chiều: “Em muốn học à?”
Cô khẽ ‘dạ’ một tiếng: “Em có thể sao?”
Lục Chấp đưa cô đến khu trường bắn gần đó.
Lần đầu tiên cô đến một nơi như thế này, nhìn thấy thứ gì cũng lạ lẫm, thỉnh thoảng bên trong trường bắn vang lên tiếng súng đì đùng. Giống như bong bóng bất ngờ phát nổ, đột nhiên đánh đùng một cái ngay sát bên tai rất dọa người.
Song cô chẳng hoảng hốt chút nào tựa như không hề cảm giác thấy, chớp mắt nhìn khắp nơi.
Trông hết sức ngây thơ.
Anh cong môi, cảm thấy cô thật đặc biệt tột cùng, không sợ phim kinh dị, không sợ tiếng súng. Nhưng lại vì một câu nói, một hành động nhỏ nhặt của người khác mà xấu hổ thẹn thùng.
Trường bắn thể nghiệm rất vắng, anh dẫn cô vào khu không có người.
Xa xa là bia ngắm bắn sáu vòng, bên trên có màn hình điện tử để người bắn có thể nhìn thấy rõ kết quả.
Anh hạ giọng: “Anh sẽ làm mẫu cho em xem.”
Động tác của anh hết sức thành thạo nhuần nhuyễn, tay trái cầm súng bắn liên tiếp ba phát, ba tiếng đùng đùng đùng vang lên. Ninh Trăn ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, không ngờ toàn bộ đều trúng ngay hồng tâm.
Lục Chấp… lợi hại như thế ư.
Anh thấy cô đứng ngơ ra, không kìm được bật cười thành tiếng: “Có phải anh đẹp trai lắm không? Em nhìn đến ngây người.”
Vành tai cô ửng lên.
Kỳ thực anh rất điển trai, khi giương súng bắn, gương mặt điềm nhiên lạnh lùng, chỉ với những đường nét góc cạnh của xương quai hàm cùng chiếc mũi cao thẳng khi nhìn từ góc độ nghiêng cũng đã mang đến cho người ta cảm giác bí hiểm lạnh lùng. Hết sức nổi bật.
Kiếp trước cô không biết Lục Chấp thông thạo những thứ này.
Mẫu đàn ông như vậy luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng, cũng giống như nguyên lý khi xem nhảy múa mũi chân chúng ta sẽ vô thức căng ra, những vũ công tài năng có khả năng truyền cảm hứng lay động trái tim người xem.
Những kỹ năng khác cũng có ma lực mê hoặc tương tự.
Vả lại cô còn có lòng riêng.
Ngày trước cô không dám đụng tới những thứ nguy hiểm thế này, nhưng kiếp trước trái tim đã bị dao nhọn xuyên qua, cô cảm thấy kỹ năng tự vệ rất quan trọng.
Lục Chấp biểu diễn đẹp mắt như vậy khiến cô không khỏi mong đợi.
Lục Chấp hướng dẫn cho cô những thao tác cơ bản rồi bảo cô hãy tự mình làm thử.
Cô hồi hộp đến mức tim đập loạn xạ.
Bắt chước anh, nhắm vào hồng tâm, đùng đùng đùng bắn ba phát tới tấp.
Vừa ngoảnh đầu lại, phát hiện thiếu niên phía sau cười run rẩy bả vai. Cô ngơ ngác nhìn bảng điện tử, ba phát đều trật lất, đến cả mép bia ngắm cũng chẳng trúng.
Lục Chấp thấy cô đáng yêu chết mất.
Anh bắn liên tiếp ba phát là cố ý khoe mẽ ra vẻ cool ngầu đẹp trai, cô trước giờ đến trò chơi chẳng có chút mạo hiểm nào còn không dám thử mà muốn biểu diễn được trình độ đó? Vậy mà cô cứ tưởng thật, nét mặt đầy nghiêm túc học đến bài bản.
Mặt Ninh Trăn đỏ bừng: “Anh đừng cười, em vốn không biết mà.”
Khóe môi anh vẫn cong tít: “Ừ, anh không cười em.” Anh kề sát lại nắm lấy tay cô: “Anh dạy em.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Em nhắm sao cho đầu ruồi nằm giữa thước ngắm. Giữ cho khe ngắm, điểm ruồi và mục tiêu thẳng hàng, khi thấy đã nhắm thẳng vào hồng tâm thì ngón trỏ lập tức bóp cò.”
Ngón tay anh phủ lên ngón tay mảnh mai trắng ngần của cô, đếm khẽ 3 2 1: “Ấn.”
Cô vô thức bóp cò, khoảnh khắc tiếng súng vang lên cũng là lúc anh nhẹ nhàng đặt xuống má cô một nụ hôn.
‘Thịch’ một tiếng, chẳng rõ tiếng tim ai đập.
Lục Chấp cười khẽ: “Ừm, em giỏi quá ta, mới bắn lần thứ hai mà đã nhắm chuẩn như thế.” Anh chủ yếu sợ cô tức giận, mù mẫm khen bá láp mấy câu.
Nghe anh nói vậy, Ninh Trăn không kìm được giương mắt nhìn màn hình điện tử bên trên.
Tốt cái con khỉ…
Lần này vẫn như cũ thậm chí đến cả mép bia cũng không sượt qua…
Cho dù cố chuyên tâm làm học trò chăm chỉ, cô cũng không thể nào học được gì từ ông thầy thích khen mù mẫm.
Ninh Trăn ủ rũ đi ra khỏi trường bắn.
Vừa nãy sau khi bắn trượt lần thứ hai, Lục Chấp đã bắt tay vào giảng dạy rất nghiêm túc bài bản, nhưng cô bắn hơn mười lần mới trúng được một phát ở vòng ngoài cùng, lòng tự tin bị sụp đổ.
Quả nhiên mỗi người đều có chuyên môn sở trường riêng, hôm nay có thể làm thầy, ngày mai đã lại làm trò. Cô không có thiên phú trong chuyện này, không cưỡng cầu được.
Lục Chấp đang cười thầm trong bụng, nhưng thấy dáng vẻ tròn xoe mắt trông đợi của cô không hiểu sao cảm thấy tội nghiệp hết sức.
Chẳng phải người khác đều đối với bạn gái như thế sao.
Anh nhất định phải làm cô vui.
Vẫn còn một món thú vị khác: “Anh dạy em pha chế rượu nhé?”
Pha chế rượu? Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh còn biết cái này sao?”
Anh gật đầu: “Em muốn học không?”
Cô do dự chốc lát, nói không hiếu kỳ là giả, anh biết rất nhiều thứ mà trước giờ cô chưa từng tiếp xúc qua.
Cuối cùng Ninh Trăn cũng đồng ý.
Lục Chấp không đưa cô đến những quán bar hỗn tạp.
Anh dắt cô vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, bên trong là hàng hàng dãy kệ chất đầy rượu trải dài khắp lối đi như một mê cung chằng chịt.
Có đủ tất cả các loại rượu.
Ánh sáng từ những ngọn đèn âm trần chiếu vào vỏ chai thủy tinh trong suốt phản xạ ra muôn vạn sắc màu nồng nàn tuyệt đẹp của dịch rượu bên trong. Cô nhìn thấy hết đỗi hứng thú, trong lòng nảy sinh đôi chút mong đợi.
Lục Chấp pha chế rượu cho cô xem.
Anh xắn cao tay áo đến khuỷu tay, động tác thuần thục điêu luyện, thoạt nhìn quả thật cảnh đẹp ý vui.
Một ly rượu ba tầng, các loại rượu màu sắc khác nhau xếp thành từng tầng phân biệt nằm bí ẩn trong chiếc ly đế cao trông cực kỳ bắt mắt.
Anh đưa cho cô: “Em muốn uống thử một ngụm không?”
Ninh Trăn lắc đầu: “Em chưa từng uống rượu.” Cùng lắm cô chỉ mới uống bia một hai lần, cô không biết tửu lượng mình thế nào nên không dám nếm thử tuy nó vừa đẹp lại thơm ngọt ngào như một ly nước trái cây ngon miệng.
Lục Chấp cất giọng dụ dỗ: “Rượu này không say đâu, uống cũng tương tự như nước ép hoa quả thôi. Em đừng sợ, uống thử đi. Nếm thử một chút là được, nếu khó uống thì em nhả ra.”
Anh đã nói đến vậy, Ninh Trăn nhíu mày, cảm thấy uống một ngụm nhỏ cũng không thành vấn đề.
Quả nhiên đúng như anh nói, rất tuyệt, mùi vị ngọt ngào giống như nước cam.
Ngấm vào miệng rất thơm, hương thơm dịu mát của trái cây, vị rượu cũng không nặng.
Lục Chấp nín cười, lại pha chế thêm hai ly có màu sắc và hình dáng khác.
Lần nào đưa cho cô, anh đều bảo cô uống thử một ngụm nhỏ.
Qua chừng mười phút đồng hồ, cô choáng váng, nhìn thấy người nào cũng có tới mấy cái bóng chồng lên nhau.
Anh cuối cùng cũng bật cười thành tiếng: “Ngốc.”
Bé con ngốc, nói gì cũng tin, nếu anh là người xấu cô đã bị lừa ngàn vạn lần rồi.
Nhưng hiển nhiên Lục Chấp đã đánh giá cao tửu lượng của cô, cô đưa tay đỡ trán, tìm không ra đông tây nam bắc, lảo đảo tính đi về phía chiếc ghế sofa to rộng bên kia, nhưng chân lại quờ quạng bước theo hướng ngược lại, suýt tí nữa bổ nhào vào đảo trưng bày rượu gần đó.
Anh vội vàng kéo cô lại.
“Ninh Trăn, em vẫn còn tỉnh táo đó chứ?”
Cô ừm hai tiếng, nhoẻn miệng cười, trông dễ thương hết sức, có điều ánh mắt mông lung mơ màng.
Ánh đèn muôn sắc màu, cô ngơ ngác đáng yêu khôn tả.
Lục Chấp khẽ mỉm cười: “Anh không phải là người tốt gì đâu đấy.”
Anh ôm cô, đặt cô ngồi lên mặt quầy thủy tinh. Làn da mái tóc thiếu nữ thoảng hương rượu nhè nhẹ, đôi mắt to tròn như viên bi ve phản chiếu hình ảnh anh.
Anh sợ cô ngồi không vững, giữ lấy thắt lưng cô.
Ninh Trăn mơ màng chớp mắt nhìn anh, vị trí cao khiến cô có cảm giác không an toàn, cô vô thức đặt hai tay lên vai anh.
Anh vui vẻ: “Còn nhận ra anh là ai không nào?”
Cô gật đầu, giọng trong veo gọi anh: “Lục Chấp.”
“Ngoan lắm, kêu ‘anh Lục Chấp’ cho anh nghe đi.”
Tuy mơ hồ nhưng cô vẫn biết tránh xa điều bất lợi, lần này nhíu chặt chân mày, vẻ như tiềm thức nhận biết được anh đang gài bẫy đào hố cho mình té vào, nhất quyết ngậm chặt miệng không ừ hử.
Lục Chấp phì cười, cô ngồi trên bàn cao hơn anh một khoảng.
Anh dụ dỗ: “Ninh Trăn, em cúi đầu xuống đi.”
Ninh Trăn ngờ nghệch không rõ, thoáng nghiêng người tới trước, anh thuận thế ôm lấy cô. Khẽ ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc tim đập tăng tốc.
Anh hôn môi cô, vòng tay từ từ siết chặt.