Kết quả cuối cùng của buổi hẹn hò này chính là, Ninh Trăn ngủ trong lòng anh suốt cả buổi chiều.
Cô mơ mơ màng màng, chỉ muốn ngủ.
Tựa vào lồng ngực anh, ngủ thiếp đi cho đến khi trời tắt nắng.
Chẳng chút đề phòng như thế, khiến tim anh mềm nhũn thương không để đâu cho hết.
Tư thế ngủ của cô vô cùng ngoan ngoãn, tuy tửu lượng không tốt nhưng khi say rất hiền, chỉ im lặng mà ngủ không hề gây náo loạn ầm ĩ. Hai người gần nhau như vậy, anh có thể nghe thấy tiếng hít thở se sẽ của cô.
Đến xế chiều, Lục Chấp gọi điện thoại cho Đồng Giai.
Thân phận của anh đưa Ninh Trăn về không thích hợp, cô tỉnh dậy sẽ để ý.
Đồng Giai nhận được tin ba chân bốn cẳng chạy tới, nhìn thấy Trăn Trăn ngủ say sưa trong lòng Lục Chấp. Áo khoác đen của anh đắp trên người cô, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần.
“…” Ưm a… mãi một lúc lâu sau cô bạn nhỏ vẫn không dám đi qua.
Cuối cùng Đồng Giai lí nhí hỏi: “Trăn Trăn làm sao vậy?”
“Say rượu.” Anh cất giọng nhàn nhạt.
Đồng Giai phút chốc câm nín, suýt chút nữa phun trào —— anh vậy mà lại cho cậu ấy uống rượu. Nhưng lời chưa kịp tòi ra khỏi miệng cô nàng đã lập tức nghe thấy đầu óc mình sực tỉnh táo, Lục Chấp lão đại này, không phải là người cô nàng có thể tùy ý soi mói chọc ngoáy.
Đồng Giai đứng bên cạnh, không biết có nên đánh thức Ninh Trăn dậy không.
Lục Chấp cứ im thin thít như ông thần giữ cửa, cô nàng đứng sớ rớ một bên áp lực thật lớn mà.
Cuối cùng anh dứt khoát bế Ninh Trăn lên, quăng cho Đồng Giai một câu: “Đi thôi.”
“…?” Cô ấy chỉ là người qua đường vô tội.
Thời điểm Lục Chấp bế Ninh Trăn đi ra ngoài gọi taxi, cô mơ màng thức dậy, tuy đầu óc vẫn còn hơi váng vất nhưng cuối cùng cũng đã tỉnh táo.
Đồng Giai đứng bên cạnh đá đá mắt ra hiệu, Ninh Trăn nhìn thấy tình huống hiện tại, hai vành tai đỏ bừng: “Anh thả em xuống đi.”
Lục Chấp cười: “Được.”
Chẳng phải anh chột dạ gì, chỉ sợ cô xấu hổ ngượng ngùng.
Ba người ngồi taxi về nhà Ninh Trăn.
Lục Chấp nói: “Hai người về đi, lát nữa anh về sau.” Anh không xuống xe, sợ xuống cùng bị người khác nhìn thấy sẽ mang đến phiền phức cho cô.
Đồng Giai kéo Ninh Trăn xuống xe.
Ninh Trăn ngập ngừng quay đầu lại, anh vẫn đang dõi mắt nhìn cô, thấy cô ngoái lại lập tức nhoẻn miệng cười: “Không nỡ bỏ anh à?”
Ninh Trăn mặt đỏ bừng, cuối cùng, cuối cùng mới mắng ra khỏi miệng ba chữ đã nghẹn rất lâu kia: “Đồ lừa đảo.”
Anh bật cười thành tiếng: “Ừ ha.”
Còn mặt dày vô đối, sao mà chẳng thấy anh có tí gì xấu hổ!
Hai cô gái nhỏ đi lên lầu.
Đồng Giai trừng to hai mắt bắt đầu giáo huấn: “Trăn Trăn, để tớ nói, cậu phải kiên cường giữ vững ý chí, không được khuất phục trước cường hào ác bá, tát cho cậu ta hai cái, dạy cho cậu ta biết phải làm người thế nào.”
Ninh Trăn dở khóc dở cười, người vừa nãy ở bên cạnh cô im thít không nói không rằng, một chữ cũng không dám hó hé là ai?
Đồng Giai chính hiệu là cái miệng nhỏ xinh nhưng bắn toàn pháo đại bác, chém gió chém mưa nhưng trong lòng còn sợ hơn cả cô.
“Cậu có ngửi thấy mùi rượu trên người tớ không?” Lúc này cô vẫn còn hơi lơ mơ nhưng dù sao đã lấy lại được ý thức, lo lắng sợ bị Ninh Hải Viễn và Từ Thiến phát hiện.
Đồng Giai hít ngửi như cún con, lắc đầu: “Không có.”
Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Giai bị giữ lại Ninh gia ăn cơm.
Cô bạn nhỏ miệng lưỡi ngọt ngào, mở miệng một tiếng là chú dì, gọi đến khéo léo lanh lợi khiến người ta không cách nào ghét được. Nào là ‘Con thấy bản thiết kế của chú rồi, lợi hại quá chừng luôn.’, ‘Dì, da của dì trắng ơi là trắng.’
Ninh Hải Viễn là một người nghiêm túc như thế, cũng vui đến không thể khép miệng.
Cả Ninh gia, người duy nhất Đồng Giai khó mà nịnh nọt được chính là Đường Trác.
Thiếu niên lạnh như sương giá, thoạt nhìn chẳng có lấy chút tình người.
Được hoan nghênh chào đón hết mực, cô nàng Đồng Giai có phần đắc ý, dứt khoát gọi điện thoại cho ba mẹ nói sẽ ở lại Ninh gia ngủ một đêm.
Đồng Giai và Ninh Trăn là hai cô bé con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trước kia khi Ninh gia chưa dọn đi, quan hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết.
Ba Đồng thoải mái đồng ý ngay.
Hai cô gái rửa mặt xong đi về phòng chơi.
Đồng Giai vẫn chưa tới nhà mới của Ninh Trăn lần nào, nên hai mắt tròn xoe háo hức ngắm nghía căn phòng mới.
Cô nàng gõ cốc cốc lên chiếc tủ gỗ nhỏ đầu giường: “Ơ? Ninh Trăn, sao cậu lại khóa cái này lại vậy? Bên trong đựng gì thế?”
Tim Ninh Trăn nảy lên.
Trong ngăn tủ đó, ngoài ảnh của mẹ, còn có nhật ký cô ghi lại những điều còn nhớ được ở kiếp trước.
Cô không muốn nói dối Đồng Giai, thành thật nói cho cô ấy biết: “Nhật ký.”
“À.” Đồng Giai là cô bạn nhỏ rất hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không đòi xem nhật ký riêng tư của người khác, chỉ tò mò thoáng chốc đã nhanh chóng tìm được đề tài mới.
Con gái ở cùng nhau dường như kháo không bao giờ hết chuyện.
Đồng Giai hỏi cô: “Cậu có nghĩ tới cậu và Lục Chấp cuối cùng sẽ thế nào không? Tuy hai người bọn cậu mới bắt đầu nhưng tớ luôn cảm thấy rất mơ hồ. Lục gia của thành phố B đó, Lục gia danh tiếng quyền lực có khả năng kiểm soát mọi thứ như thế, không phải là nơi nhà giàu bình thường có thể hình dung. Trong tiểu thuyết, những nữ chính có tính cách như cậu, lúc nào cũng sẽ bị giày vò hành hạ tới chết đi sống lại, cuối cùng mới có thể cùng nam chính Happy Ending.”
Ninh Trăn phụt một tiếng phì cười.
“Cậu nói thật chí lý.”
“Đúng không! Hơn nữa chẳng mấy chốc là lên đại học rồi, lớp mười hai thiệt mệt mỏi mà, tớ không thích lớp mười hai chút nào hết. Ba mẹ tớ suốt ngày ca cẩm, nói tớ mà thi rớt đại học tương lai sẽ cỡ nào thê thảm, tớ nghe riết mà thấy mình sắp biến thành cái trứng bị ung luôn rồi. Kỳ thực tớ hoàn toàn đâu có quan tâm, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, học ở trường danh tiếng chưa chắc cuộc sống sẽ vui vẻ hạnh phúc.”
Những lời này của Đồng Giai khiến Ninh Trăn giật mình sửng sốt.
Tựa như vén mở mây mù, trong nháy mắt Ninh Trăn nhớ lại kiếp trước của Đồng Giai. Cô bạn nhỏ thi đại học không đạt được kết quả như mong muốn, điểm số suýt soát với điểm vào đại học chính quy, cuối cùng vì điền nguyện vọng không chính xác mà phải vào một trường hạng hai.
Tim Ninh Trăn thắt lại.
Khoảnh khắc nghe thấy Đồng Giai nói những lời đó, cô thật sự muốn nói hết với cô ấy những suy nghĩ trong lòng.
Nhưng lý trí nói với cô rằng không thể.
Cô cố gắng nhớ lại thật tỉ mỉ kiếp trước của Đồng Giai.
Sau khi lên đại học, hai người rất ít khi liên lạc với nhau, cô cũng không biết Đồng Giai sống thế nào. Nhưng cũng như loài hướng dương kiên cường bất khuất mãnh liệt sinh trưởng, dẫu đi tới nơi nào cô bạn nhỏ của cô cũng sẽ sống thật hạnh phúc.
“Trăn Trăn, cậu có mơ ước gì không?” Đồng Giai đầy trông đợi hỏi.
Ninh Trăn nhẹ nhàng gật đầu, nói với cô ấy: “Tớ muốn làm phát thanh viên.”
Đáp án này quả thật khiến người ta bất ngờ, Đồng Giai mở to hai mắt: “Tớ tưởng cậu muốn làm giáo viên dạy nhảy này nọ chứ.”
“Đó là sở thích, không giống với ước mơ.”
Thực sự kinh ngạc mà, cô gái hay e lệ thẹn thùng như thế, vậy mà ước mơ là được ngồi trước màn hình thổi hồn vào con chữ đưa thông tin tới công chúng.
“Vậy nhất định cậu sẽ là phát thanh viên xinh đẹp nhất.” Đồng Giai rạo rực niềm vui: “Kỳ thật ước mơ của cậu và tớ không khác nhau bao nhiêu, tớ muốn làm phóng viên. Cậu cũng biết, tớ đặc biệt thích bát quái, tớ cảm thấy làm phóng viên có thể chạy khắp trời nam biển bắc, có thể được ngắm nhìn rất nhiều thứ mới lạ.”
Ninh Trăn nhoẻn miệng cười: “Thật tốt.”
Giờ phút này chúng ta còn trẻ, có một tấm lòng son mềm mại, hồn nhiên dũng cảm theo đuổi ước mơ.
“Giai Giai, tớ hy vọng cả đời cậu đều vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.”
“Ha ha ha, cậu nói mấy lời chân thành thấm thía như thế, giống như trưởng bối dặn dò vãn bối vậy. Yên tâm đi, sức sống của tớ rất ngoan cường mãnh liệt, cho dù sinh tồn trong khe đá cũng có thể nở hoa. Trái lại là cậu, tớ cảm thấy cậu nhất định sẽ không dễ dàng. Cậu thật sự muốn ở cùng một chỗ với Lục Chấp sao?”
Trên thực tế, rất nhiều thời điểm, cảm giác của Đồng Giai chính xác tột cùng.
Kiếp trước, Ninh Trăn không thể sống qua tuổi đôi mươi, cũng là vì Lục Chấp.
Cô khẽ gật đầu.
Đồng Giai thở dài, tôn trọng quyết định của cô, nói lầm bầm: “Nếu sau này cậu ấy dám phụ lòng cậu, tớ sẽ lập tức đánh chết cậu ấy.”
Hai cô gái nhỏ tán gẫu thật lâu, Đồng Giai đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng: “Hầy, Trăn Trăn, gần đến sinh nhật cậu rồi, cậu muốn quà gì?”