L
úc trước khi tham gia cuộc thi cô nhảy latin.
Đến giờ thì cô cũng mơ hồ cảm giác được tình cảm Khương Chá đối với mình khá phưc tạp.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Rõ ràng lúc trước Khương Chá cảm thấy cô nhút nhát, rất xem thường cô kia mà, hơn nữa trước đó cũng đâu có gặp gỡ tiếp xúc gì với cô.
Ánh mắt Khương Chá lẳng lặng rơi trên người cô.
Có người thì thào hỏi:" Khương đại soái ca đang nhìn ai thế nhỉ?"
Ninh Trăn cúi đầu, né tránh ánh mắt Khương Chá.
Phía sau cô, một thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng đột nhiên uể oải mở miệng: " Đệ nhất cả nước à?"
Giọng nói bí ẩn chứa ý cười mỉa mai châm chọc, nhưng thanh âm đặc biệt mát lạnh êm tai. Ánh mắt mọi người loáng cái bị anh hấp dẫn nhất loạt chuyển mục tiêu.
Lục Chấp cong môi:" Vừa khéo,ông đây cũng là đệ nhất cả nước" Giọng nói anh mang vẻ hờ hững: " Đệ nhất tán đả cả nước."
( *Tán đả: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc - còn gọi là Kungfu.)
Thiếu niên nhướng nhướng mày :" Tôi biểu diễn treo người lên đánh cho mọi người xem nhé, nhưng tôi còn một điều kiện, tôi cần một người ăn đòn."
Anh dềng dàng nói với Khương Chá:" Chi bằng là cậu luôn nhỉ ?"