Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ

Thì…
Ở đây, ngay tại vườn trường này, cảnh tượng có chút trái ngược ^^
Cô nàng khẽ khàng cầm trong mình một chùm bóng bay màu xanh lam, màu của những đám mây đang lững lờ trôi trên nền trời quang đãng. Không biết có phải vì ưu ái hay không nhưng giữa tiết mùa đông này xuất hiện một vòm trời như thế thật đúng là khó tưởng tượng. Cô bé đến gần băng ghế đá nơi có chàng trai đang ngồi, đặt vào ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai một nụ cười tin cẩn. Sau đó, lại khẽ khàng nâng những ngón tay thon dài của chàng trai đang đặt trên ghế đá lên, đặt vào đó chùm dây buộc những quả bóng bay đang mải vờn nhau trong gió. Cô bé mở tròn đôi mắt, môi mím lại và hơi gật gù.
- Được rồi. Chuẩn rồi.
- Em đang làm gì thế Lê?
Chàng trai tỏ ra ngạc nhiên và bối rối. Không biết nên khóc hay nên cười giữa lúc này. Thú thật là vườn trường vào ngày nghỉ rất vắng, hầu như không có bạn học sinh nào cả vì mọi người đều ở nhà chờ Tết hoặc ra phố vui chơi với bạn bè, nhưng chàng trai lại lúng túng ra mặt, đến mở lời cũng cảm thấy khó khăn.
- E hèm.
Cô bé đứng trước mặt khẽ húng hắng ho một tiếng rồi nhoẻn cười.
- Thật ra, em không định làm hoành tráng như thế này. Nhưng mà em tưởng tượng ra cái cảnh anh đứng như chào cờ, mặt đỏ bừng vì ngại rất thú vị nên em…
- Thế thì em còn thiếu đấy! Em có biết em thiếu gì không?
- À há. Biết chứ. Em đã nói hết đâu. Em không vội thì sao anh phải vội nhỉ? À, hay là anh cũng nóng lòng được nghe. Có phải vậy không?
Cô bé lém lỉnh, rút từ trong túi áo khoác ra một cái hộp nhỏ, bên trên có đính nơ rất xinh.
- Này, đừng nói với anh là em định làm thật đấy nhé? Anh không muốn làm em mất mặt nên nói trước cho em biết là anh không nhận đâu.
Chàng trai tỏ vẻ hơi hốt hoảng. Hộp quà vuông, nhỏ nhắn, bên trên có đính nơ. Chẳng phải trong những bộ phim Hàn Quốc thường xuất hiện cảnh này hay sao? Và theo kịch bản thì bên trong đó là một chiếc nhẫn. Nam chính sẽ quỳ xuống và trao hộp quà cho nữ chính. Sau nữa thì nữ chính nhận lời, nam chính sẽ đeo nhẫn vào ngón tay áp út. Thế là họ kết thúc một cảnh tỏ tình cực lãng mạn với bóng bay và nhẫn.
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Ừm… hừm… Em đừng làm anh khó xử. Thật ra anh là người chủ động hẹn em ra đây mà.
- Vâng.
Mặt cô bé rất thản nhiên, trên môi vẫn nở một nụ cười tươi, tay cầm hộp quà nhỏ nhưng trong ánh mắt đã có phần tinh nghịch, bông đùa.
- Đây là tấm lòng của em, anh nhận lấy nhé!
- Anh không nhận đâu, nhất định anh không nhận món quà này của em đâu.
Chàng trai lắc lắc đầu đến thảm thương tội nghiệp. Khuôn mặt của chàng trai bình thường tưởng chừng lạnh lùng như một tảng băng Bắc cực nay cũng trở thành mặt trời tí hon, đỏ bừng rất ngộ.
- Sao lại thế? Em có ý tốt muốn tặng quà cho anh mà.
Cô bé đứng đối diện phụng phịu hờn dỗi, mặt hơi xị xuống vì thất vọng.
- Lê à, anh sắp đi du học rồi. Em biết mà, đúng không? Chúng ta có thể là anh em, là bạn bè tốt với nhau. Nhưng… Tóm lại là anh không thể nhận món quà này được.
Chàng trai khẩn khoản, đẩy lùi lại bàn tay đang nắm giữ hộp quà trong tay của cô bé đối diện. Trong ánh mắt ấy loang loáng nước dường như sắp khóc.
- Em không ngờ anh lại ghét em nhiều đến thế!
Nói rồi cô bé ngồi vụt xuống, khóc nức nở, hộp quà rơi tự do xuống mặt đất, có một tiếng động vang lên làm chàng trai như bừng tỉnh. “Cộp!” Bên trong hộp quà ló ra một mặt đồng hồ sáng choang. Mặt kính chiếu lấp lánh những tia nắng hiếm hoi của mùa đông hắt lên khuôn mặt ửng hồng của cô bé tạo nên một cảnh tượng mờ ảo. Lúc bấy giờ, chàng trai mới thở dài một tiếng, ngồi thụp xuống và lau đi những giọt nước mắt cho cô bé.
- Này em, sao không nói sớm cho anh biết?
- …
- Em quả là lợi hại. Đến tặng quà mà cũng làm cho người ta thót tim vì sợ hãi.
- Em làm sao? Anh ghét em nên ghét luôn quà của em chứ gì? Nếu người tặng là Thảo Nhi thì anh có đối xử như thế không?
Cô bé vẫn giọt ngắn giọt dài thút thít. Lần đầu tiên cô bé khóc trước một người lạ, lại là một người khác giới nữa. Vừa xấu hổ, vừa thấy tủi thân, bao nhiêu ấm ức trong lòng cứ tuôn hết cả.
- Anh xin lỗi. Bây giờ thì…đeo đồng hồ giúp anh với!
Chàng trai nhoẻn cười, trong giọng nói vẫn còn chút gì đó ngập ngừng. Cô bé nghe thấy vậy, mắt mở to ngạc nhiên. Nhưng như sợ lời nói vừa rồi bay vụt mất và chủ nhân của nó sẽ đổi ý nên cô bé nhanh tay nhặt chiếc đồng hồ trong hộp và đeo lên tay cho chàng trai ấy. Một lúc sau, nhìn thành quả của mình sau cả ngày dài lặn lội và ngoan ngoãn nghe theo lời tư vấn của cô bạn thân thì thấy thích chí, cười lên khanh khách.
- Hợp với anh lắm đó. Qua bên ấy anh nhớ đeo nhé!
Lúc cô bé ngẩng mặt lên cười, chàng trai thấy tim mình được sưởi ấm. Hơn bao giờ hết, muốn lưu lại khoảnh khắc này để làm hành trang cho chặng đường dài sắp tới. Khuôn mặt vẫn còn vệt dài của những giọt nước mắt, trên gò má ửng hồng cố nở một nụ cười méo xệch.
- Ngốc! Đứng dậy đi về nào!
Ngày tàn, vườn trường nhuộm một màu tím buồn đến ngẩn ngơ. Những chùm bóng bay vẫn vui đùa trong gió. Lúc hai người cùng đi song hành trên con đường dài từ trường về nhà, chàng trai bất chợt quay qua hỏi.
- Sao em lại tặng quà cho anh là một cái đồng hồ?
- Sao thế? Anh không thích à?
- Anh muốn biết ý nghĩa.
- À, đồng hồ tượng trưng cho thời gian đó mà.
Cô bé nói lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt người đi bên cạnh. Chàng trai bật cười.
- Không giống với phong cách của em chút nào.
- …
Cô bé hơi giật mình. Ngẫm nghĩ lại thì đúng là có khác bình thường thật. Nào là dậy sớm, đi shopping chọn quà, chọn tới chọn lui mới được một cái đồng hồ nhìn ưng ý. Rồi còn tất tả đi mua bóng bay, thổi phồng hết cả má. Chưa hết, còn tự mình chuốc lấy một đống ấm ức vì chàng ta không thèm nhận quà ngay nữa. Nghĩ đến đây thôi đã thấy một ai đó khác không phải là Đan Lê cô nương rồi. Nhưng cũng chính vì thay đổi như vậy nên nhận lại một niềm vui âm ỉ từ lúc ở trường đến bây giờ.
Lúc chào ra về, Quang Thanh hơi chững lại, quay mặt về phía Đan Lê, nắm lấy hai vai cô bé mà nhìn thẳng vào đôi mắt tinh nghịch ấy, thì thầm khe khẽ.
- Cảm ơn em. Vì tất cả.
Quang Thanh mỉm cười, nhìn vào cái đồng hồ mới được đeo trên tay. Tự nhiên lại có niềm tin vào thời gian, có niềm tin vào sự chờ đợi. Và cũng có niềm tin cho những gì vừa kết thúc sẽ tìm được khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Chẳng hạn như chuyện tình cảm…
***
- Em sao thế?
Cuối cùng, khi đã đứng chờ một lúc đủ lâu để không còn thấy bóng anh chàng Quang Thanh đâu nữa, cô nàng Đan Lê mới nhảy chân sáo về nhà ông anh họ, ngồi tủm tỉm cười một mình cho đến khi Minh đập đập bàn mấy cái mới nhận ra sự có mặt của cậu.
- Này anh, hai người khác nhau nhận được hai lời tỏ tình giống hệt nhau từ hai người khác nhau thì có sao không nhỉ?
Minh tròn mắt, sau một hồi vẫn không định nghĩa nổi những gì cô em vừa nói. Chỉ thấy cô em họ cầm điện thoại lên hý hoáy một lúc, miệng mỉm cười vẻ rất gian. Cùng lúc, điện thoại của anh chàng Quang Thanh cách đó một trăm bước chân đi bộ nhận được tin nhắn.
From Rắc Rối: “Đồng hồ tượng trưng cho thời gian. Màu xanh của bóng bay tượng trưng cho niềm hy vọng. Như vậy có nghĩa là em sẽ chờ đợi anh với một niềm tin đủ nhiều. Và có một điều mà em muốn anh biết. Đó là: Em yêu anh, chàng trai bồng bềnh ạ!”
Đan Lê thích chí cười khì khì, mường tượng lại cảnh đi shopping cùng cô bạn Thảo Nhi, tranh thủ lúc Thảo Nhi không để ý, trên tay lại đang cầm điện thoại của cô nàng, tò mò nên xem cuộc hội thoại gần đây nhất của cô nàng với ông anh họ. Tự nhiên cái tin nhắn cuối cùng lại khiến Đan Lê ngẩn tò te. Đan Lê cực thích cụm từ này và chắc mẩm sẽ chôm chỉa để tỏ tình với anh chàng của mình. Nghĩ sao làm vậy, bây giờ thì cả hai anh chàng đều nhận được hai lời nói từ trái tim ngọt lịm. Mặc dù xuất phát điểm của họ khác nhau nhưng điều cốt yếu vẫn là sự trân trọng thứ tình cảm đang hiện hữu.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui