Đến trường, Thảo Nhi chạy ùa vào lớp, Thanh không kịp quay sang để nhìn cô bé xem khuôn mặt có lấm lem thảm hại lắm không. Lớp Thảo Nhi học ở tầng hai, ngay trên lớp Thanh… và Minh. Dù sao ba đứa cũng cùng trong xóm, nếu Thanh chạy ra chỗ Minh hỏi han vài câu thì chắc cũng không có gì quá đáng. Thanh nghĩ vậy. Ở lớp, Thanh ít khi nói chuyện với Minh. Tính tình hai người không hợp nhau. Sở dĩ vậy vì mỗi người có một cách suy nghĩ và cách sống riêng. Nếu Minh được các em khóa dưới tôn thờ là hotboy thì Thanh lại được gọi là coldboy. Minh vẫn hay tươi cười và hướng sự thân thiện “có chừng mực” của mình về phía các em khóa dưới (con gái, hẳn rồi). Còn Thanh thì hầu như không quan tâm lắm đến điều đó. Đều là do các em trầm trồ với tài chơi bóng rổ của Thanh mà đứng từ xa ngưỡng mộ. Một vài lần Thanh nhún vai vì có sự xuất hiện của cô bé nào đó chạy lại xin được làm quen… Vậy đó, ở ngôi trường này nhiều khi đồn đại kì cục lắm. Và Thanh lẩn mình ra khỏi cái mớ bòng bong đó chứ không như Minh. Càng vướng vào càng thích, càng vướng vào càng thấy hoan hỉ.
- Này, cậu với Thảo Nhi có chuyện gì à?
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Hôm nay cô bé không đi xe cậu.
- Thì sao?
- Thấy lạ thì hỏi thôi.
- Không liên quan gì đến cậu.
Minh hất hàm, quay đi. Vẫn cái kiểu cách bất cần ấy. Thanh không thể lý giải nổi sao đám con gái lại thích cậu công tử này. Hay là các em ấy đều thích cách mà bạn trai mình tỏ ra vô tâm như thế? Thực ra, con người Minh nhìn vẻ ngoài hoàn hảo đến không tưởng. Xung quanh cậu ấy vỗn dĩ đã phát ra thứ ánh sáng đủ để hấp dẫn người khác. Người khác nhìn vào chỉ muốn được gần, gần và gần hơn nữa. Thực ra, con người Thanh nhìn vẻ ngoài lạnh lùng đến không tưởng. Xung quanh cậu ấy vốn dĩ đã tỏa ra khí lạnh như những tảng băng lớn ở Bắc Cực. Song cậu ấy lại có trái tim nóng và bầu nhiệt huyết ấm áp khiến người khác khi gần lại không muốn xa rời. Thực ra, con người Thảo Nhi nhìn vẻ ngoài yếu đuổi, mong manh đến dễ vỡ. Xung quanh cô gái mỏng manh này luôn có sự đối lập giữa vầng ánh sáng ấm áp và khí chất lạnh lùng tỏa ra từ hai người con trai. Thảo Nhi đúng ra luôn là người ở giữa, luôn là người phải đưa ra lựa chọn.
Và trong phút giây đầu tiên, Thảo Nhi đã chọn ình sự ấm áp dễ thấy bằng mắt thường nhìn được. Nhưng có biết đâu rằng đó là một sự lựa chọn mang lại nhiều nước mắt hơn là nụ cười. Chính vì có lần mong muốn được thay đổi, mong muốn được quay đầu này mà cô gái yếu đuối ấy khiến hai cực trái ngược kia một lần nữa đứng về hai phía đối lập nhau.
Minh chưa từng nghĩ Thanh sẽ là đối thủ của mình. Nhưng trong thâm tâm cậu lại lo sợ điều này hơn ai hết. Bởi lẽ, Minh biết, một khi Thanh đã dành sự quan tâm cho Thảo Nhi, thì ắt hẳn đó là những sự quan tâm dịu ngọt nhất, là thứ tình cảm sâu sắc nhất…bThế nên, tại căng tin, giờ giải lao, cuộc nói chuyện giữa Minh và Thanh diễn ra không hề tự nhiên chút nào. Cả hai đều gượng gạo. Minh thì tỏ ra bất cần để che lấp đi sự lo sợ đang đầy lên trong mình. Thanh thì tỏ ra vồn vã bộc lộ rõ sự quan tâm đến Thảo Nhi.
- Lúc nãy, Thảo Nhi đã khóc đấy!
- …
Thanh nắm tay Minh kéo lại chỉ để nói vào tai Minh điều này. Khi cậu toan bước đi thì Minh cũng lặp lại hành động tương tự ấy.
- Chuyện của tôi và Thảo Nhi sẽ không có chỗ cho cậu đâu.
- …
Hai cậu trai bước về hai phía xa nhau. Minh nắm tay vào thành nắm đấm rất chặt, cảm giác hình thành từng đường rãnh màu đỏ hồng của máu. Còn Thanh, trên môi cậu nở một nụ cười nửa miệng: “Xem ra, bây giờ mới là lúc bắt đầu!”
Trong suốt buổi học, Minh bắt đầu thấy chột dạ. Và sự lo lắng của cậu đang được thổi phồng lên to hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ Thanh gặp Minh để nói chuyện về Thảo Nhi. Cũng chưa bao giờ hai người trở nên khó khăn đến vậy khi nhận ra sự quan tâm mà mình dành cho cùng một người con gái. Phải chăng người mà Thanh lâu nay để ý là Thảo Nhi? Vậy là người con gái ấy có thật? Tồn tại rất thật và còn rất gần gũi với Minh nữa?
Trong ngôi trường cấp ba mà các cô các cậu đang học, Minh vẫn nghe phong thanh về anh chàng coldboy mang tên Quang Thanh. Sở dĩ các em lớp dưới không dám bày tỏ sự ngưỡng mộ cũng như theo đuổi cho cậu ấy một phần vì cậu ấy tỏ ra khá lạnh lùng. Nhưng phần nhiều là do mọi người xì xầm to nhỏ rằng Quang Thanh đã dành tình cảm ột cô bé lớp dưới. Từ trước đến giờ Minh không quan tâm lắm đến những chuyện gì xảy ra xung quanh cậu bạn ấy. Nhưng một vài lần nghe được lời xì xầm bàn tán thì cũng hiểu qua phần nào.
- Này Minh, đá Pes đê!
- Bao giờ?
- Bây giờ chứ bao giờ?
- Điên à? Đang học.
- Bùng!
Thằng bạn ngồi bàn đối diện thì thầm, phùng má lên để cố gắng diễn tả cái sự khao khát của nó. Minh nhăn nhó. Chẳng lẽ lại bùng học để đi đá Pes nữa?
- Ok.
Minh lắc đầu ngao ngán, định bụng buổi này sẽ là buổi bùng cuối cùng trong năm. Nhân dịp trí óc rối bời vì chuyện với cô nàng Thảo Nhi, cậu chàng muốn được nhởn nhơ suy nghĩ một chút. Đằng nào ngồi trong lớp cũng không vào đầu. Thế là Minh ra hiệu tay OK cho thằng bạn. Thằng bé mừng huýnh, gập sách vở, mắt liếc liếc lên bàn giáo viên để canh chừng cô giáo. Minh nhởn nhơ, đợi thằng bạn huýt sáo là a lê hấp… hai đứa cùng chuồn.
***
Lại nói về Thảo Nhi, sau khi đưa ra quyết định lần này, Thảo Nhi chắc mẩm sẽ nhận được sự đồng ý của nhỏ bạn thân. Vốn dĩ, bạn thân không thích để Thảo Nhi trở thành bạn gái của Minh. Bạn thân sợ Thảo Nhi bị tổn thương vì Minh là chàng trai quá ư đào hoa. Những cô gái xinh đẹp, đáng yêu vây quanh Minh không thiếu, cậu ấy luôn tỏa sáng, luôn là trung tâm của sự chú ý. Chuyện một cô nàng kẹo ngọt hì hục mất cả ngày dài để làm bánh tặng cậu ấy vào ngày nắng đẹp mà chẳng vì dịp gì vẫn xảy ra thường xuyên. Những lúc ấy, bạn thân hay ghé sát tai Thảo Nhi thì thầm.
- Này, có tức không?
- …
- Con bé xinh đấy chứ nhỉ? Hình như là học sinh lớp 10.
- Không quan tâm.
- Giỏi!