Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ

Lần này cô bé chưng hửng, ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn ông anh trai. Minh vẫn đang co ro, tay bó gối, đưa mắt dõi theo từng cử động nhỏ của cô em gái. Chỉ cần Lê có chút gì biến sắc sẽ khiến Minh đề phòng ngay từ xa. Hai anh em cứ thế nhìn nhau một hồi. Sau khoảng chừng năm phút thì cả hai phá lên cười sặc sụa.
- Anh. Em quyết định rồi. Cái anh chàng Quang Thanh giao cho em. Em xử lý. Anh lo làm lành với Thảo Nhi đi!
- Ừm. Mà em định xử lý người ta thế nào?
- Đã bảo để em xử lý mà. Cứ kệ em đi. Mặc xác anh ta nữa. Anh chỉ cần làm cho Thảo Nhi thay đổi quyết định là được rồi. Dù sao lần này con bé cũng rất cương quyết, anh phải thể hiện chân thành thì mới mong…
Lê chưa dứt lời thì Minh chạy vội lại, bịt miệng Lê rồi lôi xềnh xệch cô bé ra ngoài. Hóa ra là cậu chàng đã tinh ý nghe được tiếng chốt mở cửa, chắc chắn là nhị vị phụ huynh đi làm về. Chuyện này mà nhị vị phụ huynh nghe được thì rắc rối to. Lúc lôi được Lê ra vườn thì cả hai anh em đều chứng kiến một cảnh tượng không thể tìm thấy nổi trong cả những giấc mơ đẹp nhất. Chàng và nàng cùng đi trên con đường rải sỏi trắng, những tán lá bay lao xao theo làn gió nhẹ, nụ cười của cô bé e ấp nhưng đủ để cắm một mũi tên ngọt lịm vào cậu con trai đang đi song hành. Chàng trai với vẻ thư sinh đang cười nói, giảng giải điều gì đó cho cô bé. Hai người vẫn bước, rất đều, rất chậm và rất nhẹ. Cảm giác như không gian nhẹ bẫng, có thêm hương hoa hồng thơm ngát tỏa ra từ… vườn nhà Minh. Nếu ghép lại cả hình ảnh, âm thanh và hương sắc thì đây quả là một bức tranh đẹp vô cùng sống động, có thể đóng khung treo trên tường để người ta trầm trồ về đôi tiên đồng ngọc nữ này. Nhưng tiếc rằng người con trai ấy không phải là Minh, tiếc rằng vườn hoa nhà Minh đã tỏa hương quá nhiệt tình góp sức tô điểm cho bức tranh hoàn hảo ấy.
- Thảo Nhi… Quang Thanh…
- Em nhìn chưa đủ lâu hay sao mà lắp bắp?
Minh bực dọc, có nằm mơ giữa ban ngày cậu cũng không thể nghĩ rằng mọi chuyện tiến triển một cách nhanh chóng như vậy. Trong khi cậu bị bỏ rơi hoàn toàn, bơ hoàn toàn về mặt cảm xúc thì cái cậu Quang Thanh đó lại được đà lấn tới. Thảo Nhi sao có thể quên nhanh như vậy được? Không cam tâm, nhất định là không cam tâm.
- Anh! Nhìn kỹ thì anh Thanh ấy đẹp trai đấy chứ? Mà hai người này cũng đẹp đôi đấy chứ?
Lê mơ màng, nói một cách hồn nhiên mà không chú ý đến sắc mặt của ông anh họ. Minh ghé sát tai Lê thì thầm.
- Còn lâu! Anh với Thảo Nhi mới là đẹp đôi, mới là một đôi thực sự!
Nói rồi Minh đi thẳng vào trong nhà, bỏ mặc cô em gái loay hoay giữa tỉnh và mê. Rốt cuộc thì không thể hình dung ra cô bé đang ở trong trận địa thế nào nữa? Bên nào cũng thấy có thể vote được. Nhưng rốt cuộc đã hứa là theo phe của anh trai nên… Hơn nữa, mới ít phút trước còn nguyền rủa con người ta không phải là chính nhân quân tử cơ mà. Thấy vậy, Lê chậc lưỡi, hai tay xoa vào nhau: “Chậc. Bây giờ tất cả mới bắt đầu!”
Cậu lẳng lặng đi sau, lẳng lặng dõi theo người con gái của cậu. Chỉ ít phút trước cậu làm cô ấy bị tổn thương, nhưng hơn lúc nào hết, lúc này cậu cũng thấy mình bị tổn thương ghê gớm lắm.
“Lạch tạch… lạch tạch…” Lê ngồi vắt chân, tay mò bàn phím, mắt dính chặt vào màn hình laptop. Một loạt những thông tin cần sắp xếp một cách có trình tự. Chẳng hiểu từ bao giờ mà cô nàng đã trở thành một thám tử tư nghiệp dư ngon lành đến vậy. Chắc có lẽ kể từ khi Minh chính thức mối quan hệ tình cảm với Thảo Nhi. Lê bực dọc, lấy tay xoay xoay quả len tròn to ụ của chiếc mũ len trắng trên đầu. Cô bé nhăn nhó. “Người đâu mà đa tài quá!”
Kể từ hôm bắt gặp Quang Thanh và Thảo Nhi thân mật trên con đường rải sỏi trắng, mặc dù trầm trồ khen họ đẹp đôi nhưng dĩ nhiên Lê cũng không thể nào chấp nhận được việc cô bạn thân của mình tay trong tay với kẻ khác ngoài ông anh họ! Kể ra thì có hơi bất công cho Thanh, vì anh ấy cũng rất xuất sắc, thần thái thông minh, tư chất sáng ngời như vậy, Thảo Nhi đứng với anh thì có vẻ hợp hơn là đứng với Minh. Có thể anh Minh nhìn dịu dàng và ấm áp như vậy nhưng không toát lên sự tâm lý dành cho phái nữ, ngược lại, Quang Thanh lại có cách quan tâm đến tâm tư, cảm xúc của người khác giới rất đặc biệt, nhất là cách mà anh ta giao tiếp bằng ánh mắt. Lê thú thật là dù mới nhìn thấy anh một lần nhưng cô bé đã thấy tim mình nằm gọn lỏn trong ánh mắt của anh ấy (hiểu theo nghĩa bóng thôi nhé, nghĩa đen là coi như Lê… tạch rồi còn gì!)
E hèm… Ngoại trừ việc rất xuất chúng, rất điển trai, rất tâm lý, rất rất phù hợp với Thảo Nhi ra thì… anh chàng Quang Thanh ấy cũng chẳng hơn gì ông anh trai của Lê. Nhưng hầu như tất cả những cái cần hơn anh ta đều hơn cả rồi?!
“Haizz, mệt óc quá! Thế này tính cách đối phó làm sao được đây?” Lê vẫn giữ thái độ nhăn nhó khó coi ấy, cho đến khi chuông điện thoại reo, tiếng nhạc cài mặc định cho cô bạn Thảo Nhi nên Lê hào hứng bắt máy.
“Nhi à? Lê đây.”
“Ừ. Đi ăn kem không?”
“Điên à? Bây giờ á? Lạnh chết!”
“Ừ. Bây giờ. Cứ đi đi, không ăn cũng được mà.”
“Con hâm. Không ăn thì rủ tao đi làm gì? Làm cảnh chắc!”
“Ừm. Vì anh Thanh mời nên tao ngại, rủ mày đi cùng…”
Thôi, thế là đã hiểu. Đúng là nếu Lê gật đầu chấp nhận đi thì chỉ làm cảnh thật. Và cô gái tomboy bướng bỉnh này sẽ trở thành cái nền không thể lý tưởng hơn cho nàng công chúa xinh đẹp Thảo Nhi, rồi bọn họ sẽ tay trong tay sóng bước còn Lê thì đực mặt ra và ngẫm nghĩ liên tưởng, lúc bấy giờ chắc thấy mình giống một con vịt xấu xí bị bỏ rơi vậy.
“KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!”
Chỉ mới nghĩ thế thôi mà Lê đã lạnh sống lưng. Lắc lắc đầu rất mạnh. Hét vào ống nghe.
“Mày điên hả? Tao có phải người thừa đâu!”
“Ờ, mày không đi thì thôi, tao từ chối anh ấy vậy. Tại anh ấy nói vừa được giải thưởng gì đó, dẫn tao đi ăn khao và kêu tao rủ thêm bạn đi cùng, chắc sợ tao ngại.”
“E hèm… Nếu vậy thì… Ừm. Nhận lời đi, nhưng mày phải sang đón tao cơ!”
“Ok! Cho mày 5’ để chuẩn bị nhé!”
“Ừm. Coi như tao hy sinh vì mày nhé!”
Lê tắt điện thoại, chau mày, cũng hơi khó chịu khi nghĩ tới cảnh mình trở thành người thừa để chứng kiến hai con người kia cười nói, liếc mắt đưa tình với nhau. Nhưng vì anh Minh, ông anh đoảng lên đoảng xuống rất rất vụng về ấy nên Lê sẽ hy sinh. Haizz, thật không biết diễn tả cảm xúc lúc này của cô bé ra sao, tất cả cứ rối tung rối mù lên. Cứ mọi chuyện gần như đâu vào đấy thì ông anh họ lại làm rối lên, Lê lại đi dọn dẹp. Và lần nào cũng là như vậy, lần này thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khi mà Lê chưa kịp dọn xong chuyện này đã liên tiếp xảy ra chuyện khác.
***
Minh nhởn nhơ ngồi bấm phím bên bàn chờ, cô gái mà cậu hẹn gặp mặt hôm nay có vẻ như không biết tôn trọng người khác. Cứ cho đến muộn là quyền lợi của con gái, nhưng cũng không nên đến muộn như thế. Trước kia Minh chưa bao giờ phải chờ đợi con gái khi đưa các cô nàng đi chơi. Với Thảo Nhi lại càng không, cô bé luôn rất đúng giờ, hoặc là Minh sẽ ở trong vai trò người đến muộn, rất muộn với cái quyền ình được như thế?!
- Xin lỗi anh, em đến muộn!
Cô nàng có vẻ nhận ra Minh rất nhanh, chạy lộc cộc trên đôi guốc 7cm và cúi đầu chào, mỉm cười với một câu nói nhẹ như không. May mắn là Minh kìm chế được cảm xúc của mình.
- Không sao, anh cũng mới đến thôi.
Minh nặn ra một nụ cười duyên không chê vào đâu được. Ai nhìn vào lúc bấy giờ cũng sẽ đều cảm nhận được sự hấp dẫn từ nụ cười của cậu. Tuy nhiên, nụ cười ấy cũng chỉ để trang trí mà thôi, Minh hoàn toàn không có thiện cảm với cô bé này. Để xem nào, học cùng lớp với Thảo Nhi, hiện vì sở hữu đôi chân dài thẳng tắp với khuôn mặt ưa nhìn, biết cách make up nên trở thành model ột số báo giấy và báo mạng tuổi teen. Thường nghe bọn con gái ở lớp Thảo Nhi xuýt xoa gọi kèm theo cái từ hotgirl tuổi teen gì đó. Chậc, nói chung là Minh không quan tâm cho lắm!
- Em rất vui vì được hẹn hò với anh!
Cô nàng xinh xắn nhoẻn cười, mắt lúng liếng, bàn tay thon với những móng tay dài vẽ nail khá cầu kỳ nhịp đều đặn trên thành cốc cacao nóng, Minh hơi giật mình. Quả thực là hẹn hò, cậu đang hẹn hò cơ mà. Tự nhiên đầu óc Minh trở nên trống rỗng, nhìn cô người mẫu teen giống như búp bê biết cười và biết chớp mắt kia sao mà nhàn nhạt. Minh không thể hiện điều đó cho người ngồi đối diện biết, nhưng nếu chịu đựng cô nàng sáo rỗng như thế này thêm chút nữa thì cậu cũng thấy mệt mỏi lắm. Con gái mà thốt ra hai từ “hẹn hò” nhẹ bẫng như thế? Chẳng lẽ với những tên con trai vừa đẹp vừa giỏi [nói chung là “hot” như Minh] thì có thể tùy tiện nhận lời “hẹn hò” sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui