Dù là 8 năm trước hay là 8 năm sau tại sao cô lại chịu nhiều cảm giác cô đơn đến như thế!!! chịu nhiều nỗi ấm ức đến như thế!!
Một mình lủi thủi bước chân về căn phòng ngày nào.Căn phòng ấy vẫn vậy,tự nhiên cô bắt đầu sợ nó, sợ cái cảm giác những ngày tháng Phong từng hắt hủi cô như thế nào.Làm sao cô có thế đối diện với nó thêm một lần nào nữa đây...!Chính cô đã tự tạo cho mình cảm giác này thêm lần nữa không phải hay sao???? Cô ra đi chả một lời nói từ biệt với anh để lại một mớ cảm xúc cho anh rồng rã suốt năm năm.Bây giờ làm sao cô có quyền đòi hỏi được yêu thương đây...!mày đúng là ngốc thật mà Nhã.
Suy đi tính lại cũng do cô mà ra đừng trách móc hay giận hờn anh ấy lỗi có phải anh ấy đâu chứ Nhã..
Quay lại bối cảnh khác
Trước ban ăn ngay lúc này chả thấy Nhã đâu.Dì trương vội vàng hỏi Phong
- Cậu chủ sao cô chủ không thấy??? Câu nói được nói ra 1 phen hú hồn dì Trương vội vàng
- Cô Nhã sao không thấy xuống thế cậu chủ??
Nhưng mà cái từ cô chủ đã lọt trúng tai Phong ngay lúc này
- Ủa dì Trương cô chủ dì nhắc đến là cô gái kia ấy hả??
Một khuôn mặt thay đổi biến sắc lạnh lùng nói
- Từ khi nào phép tắc trong nhà này loạn hết cả lên thế.Cô ta chỉ là người mẹ tôi thuê đến chăm sóc tôi mà tại sao lại gọi như thế.
- Cạau chủ thông cảm thân già này nhiều lúc đã lãng trí.Mong cậu chủ bỏ qua..
Phong lúc này chả bận tâm lời dì trương nói nữa sắc mặt anh bắt đầu tái sắc,đầu anh bắt đầu chống mặt trong mơ hồ với cái lên Nhã Nhã cứ lãng vãng lúc ẩn lúc hiện, ảo mờ một bóng lưng cứ dần khuếch đi...Cô ấy là ai cơ chứ hình như anh rất yêu cô ấy thì phải.
Rốt cuộc em là ai..
cứ thế dần ngất đi..
- Nhã Nhã
Một tiếng gọi hấp hối từ trong phòng kia 1 phen giật mình tại sao dì lại gọi mình thế nhỉ??
Cô vội đặt chân ra khỏi phòng dẹp bỏ những nỗi buồn bâng khuâng tiếng nhanh về phía cầu thang nhìn thấy cảnh trước mắt
- Dì sao Phong lại bất tỉnh thế này
- Không hiểu sao đầu cậu chủ bị đau rồi ngất đi.
- Dì giúp con đưa cậu chủ lên phòng với ạ.Anh ấy cần nghĩ ngơi
Đặt Phong xuống giường cô vội lấy khăn lau người anh.Toàn thân anh một chút nóng nhẹ nhẹ chắc anh lại sốt rồi.
Mê sãng trong cơn mê anh thỏm nhẹ
- Nhã đừng rời xa anh đừng rời xa anh.Anh cố nắm chặt tay cô
Mồ hôi cứ đầm đìa trên khuôn mặt ấy một vẽ mặt tiều tụy
- Em ở đây mà
Cô nắm chặt tay anh chỉ có những lúc như thế này cô mới gần anh được thêm một chút...
Cả một đêm cô luôn ở bên cạnh anh chăm sóc anh từng li từng tí ngủ quên khi nào không hay
Một ánh sáng le lói trong căn phòng ấy.Anh chợt tỉnh giấc cơn đau đầu ì ỏi tối hôm qua vẫn còn dường như anh hiểu được anh đã ngất đi sau bữa cơm tối hôm qua.
Tự nhiên anh cảm giác được,bàn tay anh dường như có một hơi ấm khá đặc biệt một bàn tay nhỏ nhắn nõn nà đang bị anh nắm chặt.
Ánh sáng rọi chiếu vào khuôn mặt ấy một hàng lông mi công vuốt,hai phía má ửng hồng,tóc bung xỏa nhẹ nhàng thùy mị tự nhiên anh cảm giác tim tìm mình lại rung rinh đến thế này.
Dẹp qua những nổi bâng khuâng anh ngắm nhìn khuôn mặt ấy thật lâu,thật lâu anh cảm giác một xúc quen thuộc khuôn mặt ấy thực sự rất quên..
càng nhìn anh càng lại bị cuốn hút..