Em Yêu Em Là Ai


Mặt trời mùa hè mang theo một loại cảm giác điên cuồng liều lĩnh, không cẩn thận hắt vào bên trong căn phòng quên không kéo rèm.

Quang mang chói mắt thậm chí ánh lên đầu giường, đem...!bao vây lấy lãnh địa của nửa người đang nằm trên giường, đem bộ dáng tái nhợt gầy yếu của người đã lâu không vận động, quen với bóng tối chiếu không chỗ nào thoát thân.
Ánh mặt trời chiếu trên da thịt, có cảm giác râm ran cay cay, ánh sáng quá mạnh làm người khác có cảm giác không mở nổi mắt, chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, tránh được ánh sáng lại đem nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối.
Một đạo thân ảnh thon dài từ bên ngoài tiến vào, trên tay đang bưng đồ ăn.

Còn chưa mở miệng nói được điều gì thì đã thấy… động tác của người kia, sau đó lập tức đem đồ ăn đặt ở ngăn kéo tủ bên cạnh, bước chân nhanh chóng mà không tiếng động giẫm trên thảm, bước về phía cửa sổ sát đất, mục tiêu chính là bức rèm.
“Đừng kéo vào.” người đó chợt phát ra một tiếng, tuy rằng mong manh yếu ớt tựa hồ không thể nghe thấy, nhưng vẫn thành công làm cho ngón tay thon dài dừng động tác kéo rèm mà không làm bước tiếp theo.
“Ánh mặt trời quá mạnh, cậu không thể chịu được.” Người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nói.
Người đàn ông có một giọng nói rất tốt, trầm thấp đem theo từ tính, ai đã nghe rồi sẽ không tự chủ mà bị hấp dẫn.


Có được giọng nói hay như vậy, anh ta thậm chí không cần đẹp trai cũng có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm chú ý của phái nữ.
“Để tôi phơi một chút đi, đã rất lâu không nhìn thấy mặt trời rồi.

Sau này, cũng không còn cơ hội.”
“Nói hồ đồ gì thế!” giọng nói nhẹ nhàng không hờn giận, đem cánh cửa hơi hơi kéo về một bên, để ánh mặt trời không thể chiếu lên mặt bệnh nhân, cũng để cho ánh mặt trời sáng choang chiếu vào nửa căn phòng, thỏa mãn mong ước của người đàn ông đối với ánh mặt trời.
Người đàn ông nâng tay phải lên, đặt ở chỗ có ánh mặt trời, sau đó nhìn ngón tay đã từng thon dài có lực.

Bị bệnh tật tra tấn hơn ba năm, từng chút một biến mất đi sự sáng bóng, mất đi sinh cơ, mất đi máu thịt.

Ngày hôm nay chỉ là một tầng da dán trên xương, màu sắc trắng bệch, có cảm giác giống như Devil May Cry (một trò chơi điện tử, thể loại hành động phiêu lưu)
“Có giống vuốt gà không?” người đàn ông bị bệnh hỏi người đàn ông đang lấy thuốc ở bên tủ đầu giường giúp cậu ta “có điều chính là thiếu đi một chút màu sắc của nước sốt, mùi vị khẳng định là không ngon.”
“Nếu muốn ăn chân gà thì hãy mau khỏe, tôi sẽ đưa cậu đi khắp Đài Loan, ăn các loại chân gà nổi danh ở khắp nơi.

Thậm chí còn giúp cậu mở một trại nuôi gà, chuyên môn cung cấp chân gà cho cậu ăn, như vậy cũng không thành vấn đề.” Người đàn ông cầm bàn tay gầy khô không có lực, cẩn thận đặt lại chăn mềm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, không để cậu ấy lãng phí sức lực.

Tiểu tử này liên tiếp nói chuyện cũng đều phí lực, cười một tiếng cũng cần phải há hốc miệng hai lần, vẫn là an phận một chút đi.
“Xem bệnh này đem anh dày vò.

Lâu Nhiên công tử không nói những lời vô nghĩa, ghét nhất mấy tờ chi phiếu xấu, cũng đều đã học được cách kể chuyện cười rồi.” Người đàn ông rất cổ động cười nói.
“Uống thuốc, sau đó ăn cháo.”

Người đàn ông bị trêu đùa là Lâu Nhiên công tử không thèm để ý tới cậu ấy, chuyên tâm làm công việc trong tay mình.

Sau khi để cậu ấy uống thuốc xong , bắt đầu bón cháo cho cậu ấy, đút cho cậu ấy từng miếng từng miếng, giống như, giống như đang chăm sóc trẻ sơ sinh, cẩn thận tinh tế.
“Ngay cả nấu cháo cũng biết rồi a.” Bệnh nhân từng nhiều lần đòi tự ăn không được, cũng không để ý vấn đề này nữa, ngoan ngoãn để anh đút “đúng là người đàn ông tốt thời đại mới.”
“Tại sao không đoán là người giúp việc trong nhà nấu? cậu thực cảm thấy tôi rất nhàn rỗi sao?”
“Anh không nhàn rỗi, người giúp việc trong nhà anh cũng rất có thời gian rảnh, nhưng có thể nấu… khó ăn như vậy anh sẽ không thuê.

Cho nên, bát cháo này chính là tên gia hỏa anh nấu” bệnh nhân tự đắc nhếch đôi lông mày, bộ dáng trinh thám phán đoán.
“Nếu như hiện giờ cậu vẫn còn ăn ra mùi vị, tôi sẽ đi bái sư học nghệ, làm cho cậu một bữa tiệc thịnh soạn cũng không thành vấn đề.

Không phủ định bát cháo trên tay vô vị nhạt nhẽo do chính tay anh ta nấu, cũng không phủ nhận khả năng là nó khó ăn.

Bên trong đã bỏ vào rất nhiều loại thuốc bổ cao cấp, làm cho cháo có vị đắng.


Nhưng, như vậy thì đã sao? người trước mặt đã mất đi vị giác rồi, ăn không ra ngon hay dở, ngay cả nuốt cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Mà cho dù dược liệu có tốt thì tràng vị cũng đã mất đi chức năng hấp thu chất dinh dưỡng, sau cùng tất cả đều là uổng phí.
Trước mắt những gì anh có thể làm chính là nỗ lực, chỉ bởi vì làm cho chính mình cảm thấy an tâm mà thôi.
Sau khi ăn hết một bát cháo nhỏ, người đàn ông bị bệnh đầu đã đầy mồ hôi, hơi hơi thở dốc.

Cánh môi nhếch lên, trở nên trắng bệch, giống như đang khống chế cảm giác muốn nôn ra, để dạ dày không làm phản, cho nên cậu ấy bất động chờ cảm giác buồn nôn qua đi.
Mà điều duy nhất Lâu Nhiên có thể làm là lấy khăn, cẩn thận lau mồ hôi cho cậu ấy.
Mười mấy phút sau, cuối cùng người đàn ông bị bệnh cũng không đổ mồ hôi nữa, cánh môi trắng bệch cũng dần dần khôi phục huyết sắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận