Em Yêu Em Là Ai


Cốc cốc
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên kéo Lâu Nhiên đang miên man suy nghĩ quay lại, anh nghi hoặc nhìn về phía cửa, không nghĩ tới đã muộn như vầy rồi mà bên ngoài vẫn còn có người.

Tầng 18 là trọng địa của tập đoàn, ra vào đều nghiêm khắc khống chế, hơn nữa sau khi tan làm không có mật mã vân tay thang máy sẽ không lên được.

Bình thường bảo vệ đi kiểm tra cũng không lên tới tầng này, cho nên người gõ cửa bên ngoài phải là người làm việc trên tầng này.
“Vào đi.” Anh đi tới trước bàn làm việc, thân dựa vào bàn, chân bắt chéo lẳng lặng nhìn về phía cánh cửa cũng nhìn người sau cánh cửa bước vào.
Là Lâm Thiếu Phong.
“Ông chủ, tôi tan làm rồi nên chào hỏi ngài một tiếng.” Thái độ rất kính cẩn nhưng lại không làm người khác có cảm giác đang nịnh bợ, mà ngược lại có vẻ cả người tao nhã, khiêm tốn, có lễ.

“Ừ, tạm biệt.” Không có chuyện phiếm dư thừa, ví dụ như tại sao lại làm việc tới muộn như vậy, hoặc là hỏi có phải công việc quá nhiều hay không, chỉ đơn giản là từ biệt.
“… Tạm biệt.” Dừng một lát, có vẻ như không biết làm sao, sau đó rất nhanh đã thu lại tâm tình.

Sau khi tạm biệt, lại thêm một câu: “Mong ông chủ cũng sớm nghỉ ngơi, đừng làm mệt quá.”
“Cảm ơn.” Lời nói cảm tạ rất khách khí, không để cho người ta có cơ hội thuận thế đáp lời.
“Vậy, tạm biệt, tôi đi đây.” Lại thêm một lần cáo biệt dư thừa, mà người đàn ông đang dựa vào bàn hút thuốc cũng không để ý tới cậu ta, an tĩnh nhìn cậu ta có chút mất tự nhiên đóng cửa lại, không có biểu tình gì.
Cửa đóng lại, mà bên ngoài cửa, người cố gắng biểu hiện khuôn mặt tự nhiên cuối cùng cũng không cố gắng được nữa, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Thì ra, cậu ta vẫn nghĩ cậu ta không giống những người khác…
Nhưng hôm nay, cậu ta lại không xác định được.
Chủ yếu là cậu ta hoàn toàn không biết ông chủ trẻ tuổi bên trong muốn gì và nghĩ gì.
Rõ ràng cố ý cân nhắc cậu ta, thế nhưng cất nhắc rồi lại không nhìn không hỏi, cứ như vậy cũng đã nửa năm rồi.
Người đàn ông này rốt cuộc là muốn thế nào, cứ như vậy đối với cậu ta không tốt cũng chẳng xấu, cứ để cậu ta mắc kẹt như thế này sao!
Đem theo sự nghi hoặc và phẫn nộ như vậy, còn có một sự ủy khuất không nói thành lời.

Sau khi Lâm Thiếu Phong cầm theo túi công văn đi vào thang máy, cuối cùng không nhịn được mà đấm một quyền vào cửa thang máy, sau đó đau nhe răng trợn mắt ôm lấy nắm tay kêu thành tiếng.
***

Thiếu Lâm Phong và Trương Chiếu là bạn đồng học.
Thành tích học tập của Thiếu Lâm phong ở bậc trung trở lên, có thể vào được trường đại học tư thục danh tiếng này cậu ta đã thấy hài lòng rồi, cảm thấy thi rất tốt.
Nhưng trở thành sinh viên của trường đại học tư thục này lại là viết nhơ mà đời này Trương Chiếu không muốn nhắc tới.
Trương Chiếu từ nhỏ đã đa tài, giống như anh ta đang cạnh tranh với ai đó, học tập giống như liều mạng.

Từ nhỏ đã yêu cầu mẹ cho đi học bổ sung tiếng anh, học đàn dương cầm, học hội họa, học toán học… hận không thể đem hết thời gian để học.
Một người nỗ lực học hành, cho dù tư chất không thông minh thì kết quả học tập cũng rất ấn tượng, hơn nữa Trương Chiếu lại là một đứa trẻ thông minh mọi mặt, lòng tự trọng của anh ta luôn cao hơn người khác, không thể để vị trí thứ nhất cho người khác.
Nhưng ai có thể ngờ được thất bại nhất trong cuộc đời anh ta lại chính là cuộc thi liên khảo đại học.

Chỉ là do một lần bị cảm mạo làm cho sự ưu tú anh ta nỗ lực duy trì tan thành từng mảnh vụn!
Anh ta sao có thể là sinh viên của một trường đại học tư thục? anh ta sao có thể học ở trường tư thục? đây là sự châm chọc lớn nhất cho ưu tú của anh ta!

Anh ta tâm cao khí ngạo, ban đầu anh ta định thi lại, thế nhưng vào ngày tới trường nộp đơn xin tạm nghỉ học thì anh ta gặp Lâm Thiếu Phong, ngày đó Trương chiếu kinh ngạc tới nỗi nghĩ không thông, bật thốt lên gọi cậu ta: “Phong Hòa! Sao cậu lại có thể ở đây?” Đợi gọi xong mới biết là không đúng, người này không phải Phong Hòa, chỉ là giống mà thôi.
“Phong Hòa là ai? Tên của tôi không phải như vậy.” Lúc đó Lâm Thiếu Phong hỏi ngược lại người bạn học lạ lẫm chạy tới trước mặt cậu ta nhìn chằm chằm.
“Nhìn gần liền không giống nữa.

Cậu không phải Phong Hòa, tôi nhận nhầm rồi.” Trương Chiếu trả lời.
“Đó là bạn của cậu sao?”
“Không, tôi không quen cậu ta.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận