Lâm Thiếu Phong biết người bạn học này của cậu ta luôn tâm cao khí ngạo, nhưng lại không ngờ được anh ta kiêu ngạo không biết tự lượng sức mình…
“Được rồi, đem anh ta làm đối thủ xem có thể kích phát cậu hướng về phía trước không, cậu tận lực lấy anh ta làm đối thủ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Trương Chiếu, vị trí hiện giờ của Lâu Nhiên quá cao, anh ta nhìn không thấy cậu.” Cũng là nói, người ra rất khó coi anh ta ra gì.
“Chỉ cần tôi vào Cao Phong, anh ta sẽ nhìn thấy tôi.
Hơn nữa, không quá mười năm tôi nhất định sẽ trở thành đối tượng anh ta phải kiêng nể hoặc phải dựa hơi để hợp tác.
Tôi sẽ trở thành một trong những người quyết sách của Cao Phong.
Tôi cơ bản có thể phủ định anh ta hoặc thay thế anh ta.” Đúng vậy, anh ta sẽ trở thành một người như vậy ! tất cả những người trước đây không nhìn tới anh ta đều sẽ không thể bỏ qua anh ta, coi thường anh ta.
Lâm Thiếu Phong đã quá quen với sự cuồng ngạo của anh ta, từ trước tứi giờ không có gì để nói, dù sao có nói cũng sẽ không được tiếp nhận.
Bạn học bao năm, đối với anh ta có thể nói là hiểu rất rõ, không phải nói anh ta xấu xa bao nhiêu, mà là tuyệt đối không được diệt đi sự oai phong của anh ta trước mặt anh ta, hắt một gáo nước lạnh về hướng mà anh ta chú ý nhất, như vậy sẽ bị anh ta nhận định là coi thường anh ta, và sẽ làm anh ta ghi hận cả đời.
Trương Chiếu thấy Lâm Thiếu Phong không nói gì nhưng vẻ mặt không đồng tình có muốn dấu cũng không dấu đi được, trong lòng khó tránh khỏi tức giận.
Vì vậy, anh ta kéo kéo khóe miệng châm chọc cười nói: “Cậu nhìn bộ dạng của cậu, cũng không phải mới làm trên tầng hai mươi tám được nửa năm, thế nào mã đã tôn sùng rồi? người ta cũng không coi cậu ra gì đi?”
vẻ mặt Lâm Thiếu Phong thay đổi, trừng Trương Chiếu, giống như là muốn phản kháng gì đó, nhưng chung quy lại lại nhẫn nhịn.
Hai chữ Lâu Nhiên đối với bọn họ mà nói, lực sát thương đều quá lớn, vẫn là không nhắc sẽ tốt hơn.
Hôm nay ra ngoài ăn cơm cùng Trương Chiếu, đối với Trương Chiếu mà nói là vì chúc mừng ứng khảo thuận lợi, nhưng đối với Thiếu Lâm Phong mà nói, cũng muốn biết chuyện từ trong miệng Trương Chiếu.
Vì vậy, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu ta chậm dãi mở miệng hỏi: “Trương Chiếu, tôi biết Phong Hòa là ai rồi.
Lúc chúng ta lần đầu gặp mặt, cậu gọi tôi cái tên đó, hiện giờ tôi biết anh ta là ai rồi.”
Hoàn toàn không dự liệu được Lâm Thiếu Phong sẽ nhắc tới cái tên đó với anh ta.
Trương Chiếu cả người giật mình, miệng khẽ nhếch cũng quên mất phải khép lại.
“Cậu, sao cậu có thể…” thế nào cũng không ngờ được rằng Lâm thiếu Phong sẽ nhắc tới tên của người đã mất từ hai năm trước, Trương Chiếu lắp bắp nói không thành câu.
Tôi biết anh ta là một trong những người sáng lập nên Cao Phong, người bạn tri kỷ trước đây của Lâu Nhiên, hơn nữa bị bệnh chết rồi… những thứ này, đều là do một lần tôi hỗ trợ sắp xếp lại hồ sơ lịch sử của công ty thấy được, nhưng không có ảnh.
Tôi không biết trông anh ta như thế nào, có điều tôi đoán, rất giống tôi, đúng không?”
Không cần Trương Chiếu trả lời, Lâm thiếu Phong gắt gao nhìn biểu tình của Trương Chiếu, từ phản ứng cứng họng của anh ta cho thấy, cậu ta đã tự mình đoán đúng rồi.
“Có thể nói cho tôi biết, Phong Hòa là người như thế nào không?”
Đây mới là mục đích mà cậu ta tới tụ họp cũng Trương Chiếu.
***
Khúc vân Hòa biết cô quyết định tiến vào Cao Phong làm việc sớm muộn gì cũng sẽ gặp Lâu Nhiên.
Nhưng có điều thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp lại anh sớm như vậy, hơn nữa địa điểm cũng ngoài dự liệu của cô, ngay cả phương thức gặp nhau cũng làm cô cảm thấy rất cẩu huyết.
Bên ngoài công ty bách hóa, lúc cô chuẩn bị qua đường, cô suýt bị một ô tô vượt đèn đỏ tông phải, cả người ngã ngửa ra sau, được người có lòng tốt phía sau đưa tay ra giúp đỡ một phen, làm cô đỡ được một cú ngã thất điên bát đảo, da đau thịt đớn.
Chính vào lúc cô định quay lại tỏ lòng cảm ơn chân thành tới người tốt phía sau thì người đó đã mở lời tỏ sự quan tâm trước: “Cô không sao chứ?”
Giọng nói dễ nghe lại tràn ngập từ tính như vậy, còn câu dẫn như vậy, trong trí nhớ chỉ có một người có.
Hoàn toàn không cần gẩng đầu nhìn cũng biết người đàn ông thời khắc này đang đứng sau lưng cô là ai.
Cô không dám ngẩng đầu, sự rụt rè và xấu hổ làm cho đầu của cô dường như nặng ngàn cân, ngẩng lên không được, xoay qua không được.
Cho dù không còn là khuôn mặt anh có thể nhận ra được, nhưng cô cũng vẫn không có dũng khí để nhìn thẳng anh, ít nhất trong nháy mắt này là không dám.