“Lần này không nôn nha, thực may mắn.”
“Còn khó chịu không?”
“Không.” Đương nhiên thân thể vẫn luôn khó chịu, khác biệt là mức độ không giống.
Cái gọi là không khó chịu chính là chịu đựng được, không làm người khác phát giác ra được.
Trên thực tế, hai người đều hiểu được điều này.
“Phong Hòa, đeo cái này vào, không được tháo xuống.” Lâu Nhiên kéo tay phải của cậu ấy, đem chuỗi phật châu trên cổ tay trái của mình lồng vào tay Phong Hòa.
“Di, cậu bắt đầu tin đạo từ khi nào vậy, cư nhiên nguyện ý mang phật châu, tràng hạt?”
“Tôi nguyện ý tin hết tất thảy những thứ trên thế gian tôi từng cho là vớ vẩn phản khoa học, chỉ cần bọn chúng có tác dụng.” Chuỗi hạt đã đeo nhưng cánh tay vẫn cầm chưa thu lại, ngược lại, ngay cả tay phải cũng bao trùm lên trên, bao trùm lấy bàn tay giống như xương khô.
Không dám dùng lực, chỉ sợ một lực đạo nhẹ cũng làm đau cậu ấy.
“Hữu dụng? là chỉ sự khỏe mạnh của tôi sao?” đây cũng quá là làm khó thần phật đầy trời rồi.
“Tuy rằng không thể bình phục, nhưng có thể làm cho cậu sống lâu hơn một chút, có thể đợi được tới khi y học nghiên cứu chế tạo ra được thuốc trị liệu bệnh thần kinh đặc biệt của cậu.”
“Cậu quá tham lam rồi.
Lâu Nhiên, như vậy không có một tôn giáo nào dám nhận một tín đồ như cậu.”
“Đây là từ cung điện Potala của Tây Tạng vận chuyển về, được đức phật sống sử dụng.
Tiếp theo sẽ còn có một cây thánh giá được đeo bởi một giáo hoàng trong vương cung thánh đường, thánh Peter ở Vatican.
Về phần ngôi đền bị cấm ở thánh địa…”
“Không phải là anh muốn trộm một khối hắc thạch về chứ?”
“Nếu có thể được thì đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng tôi biết đó là ý nghĩ quá viển vông rồi, cho nên vẫn là tự mình đi hành hương một chuyến, làm hết tất cả các nghi lễ, có lẽ cậu sẽ khỏe lại.
Còn có Ấn độ bên đó có thể...”
“Ý nghĩ viển vông” Phong Hòa không nhịn được cười ra tiếng, nhưng mới cười được một tiếng thì vừa thở gấp vừa ho .
Lâu Nhiên chỉ yên lặng vuốt lưng cho cậu ta, làm cậu ta dễ chịu một chút.
Hơn ba năm nay những điều anh có thể làm càng lúc càng ít, càng lúc càng không tin trên thế giới này có chuyện “nhân định thắng thiên.”
“Nhưng có điều tôi vẫn ủng hộ anh đi đi lại lại, không phải bởi vì thân thể của mình, mà bởi vì anh nên đối xử tốt với bản thân.
Ra ngoài đi lại, thả lỏng một chút.
Miễn tới lúc anh mới chưa tới ba mươi tuổi thì đã già yếu trước tuổi.
Chung quy hé khuôn mặt ra, một đám nhân viên của cậu bị dọa như thấy Diêm La Vương.
Bây giờ anh như vậy làm tôi quên đi khi chúng ta còn học trung học, đại học.
Anh là đệ nhất hiệu thảo (đẹp trai), có rất nhiều soái ca và mỹ nam chỉ có thể là bại tướng dưới tay anh.
Anh khi đó rất hăng hái a, ngay cả tiểu lâu la như tôi cũng được thơm lây không ít nha.”
“Thì ra khi đó cậu xác định vị trí của chính mình là như vậy sao?” Lâu Nhiên thấy cậu ấy có nụ cười hứng trí, cũng thuận theo chủ đề đó “đúng là tự coi nhẹ mình rồi.
Cậu chí ít cũng được tính là một quân sư quạt mo, tội gì lại hạ mình xuống vai một tiểu lâu la?”
“Ài, nếu không phải là cậu kiên trì cất nhắc thì tiểu sinh như tôi muốn làm một thiếu gia, bên cạnh có chó săn, có tiểu lâu la a.
Sau đó cho anh trở thành quân sư quạt mo, tới nay nghĩ đến cũng muốn đấm ngực dậm chân không thôi, thực quá thiệt thòi rồi.”
“Nếu đã cảm thấy thiệt thòi, thì hãy nỗ lực kiếm lại.
Hãy nhìn xem triển vọng của công ty chúng ta là vô hạn, hai năm trước bắt đầu thu lợi, năm ngoái bắt đầu chia lợi nhuận, mà năm nay mới qua có nửa năm nhưng tôi có thể rất tự tin nói với cậu rằng tới cuối năm có thể cổ tức cậu được chia sẽ gấp hơn hai mươi lần năm trước.”
“Nghe tình hình thật lớn lao, xông lên, thiếu niên! Trong vòng hai mươi năm nữa có thể trở thành 50 mươi doanh nghiệp lớn nhất thế giới nha.” Phong Hòa rất có ý tứ tặng cho một ánh mắt sùng bái, đồng thời còn nhiệt tình cổ vũ.
Đương nhiên anh sẽ không nói tới việc chia hoa hồng của năm trước chỉ có một chút như để tượng trưng mà thôi, còn lại đều đem đi đầu tư chuyện kinh doanh buôn bán, cho nên cái gọi là hai mươi lần chỉ là con số, thực xin lỗi a.
“Tôi sẽ làm được.” Lâu Nhiên không chỉ có một giọng nói hay, còn có một ánh mắt đầy tham vọng, luôn tỏa sáng đầy sức sống, như thể trên đời không có việc gì mà anh không làm được “Chỉ cần cậu cùng tôi, chúng ta mãi mãi bên nhau, tôi sẽ làm được.” Anh cúi xuống nhìn cậu ấy.
Giọng nói của Lâu Nhiên vẫn luôn rất trầm thấp, giống như đem theo điện.
Lọt vào tai Phong Hòa giống như một đạo khảm vào tim, tê tê phỏng phỏng.
Giống như giờ phút này mu bàn tay của người bị phơi đốt dưới trời nắng hạ...