“Phong Hòa, đừng chết.” Lâu Nhiên áp lấy tay Phong Hòa, nhẹ nhàng khẩn cầu.
“Tôi sẽ cố gắng...” Mí mắt cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, Phong Hòa cảm thấy người bệnh nhân như mình thực cực nhọc, luôn phải an ủi người khác.
“Tôi đã cầu hết tất cả những thần phật có thể cầu, hi vọng cả đời này chúng ta mãi mãi ở bên nhau.
Hi vọng ích kỷ của tôi, cho dù bệnh của cậu không cách nào trị khỏi, chỉ cần có thể sống, cho dù sống thống khổ như vậy thì tôi vẫn ích kỷ mong cậu có thể sống.
Nhân gian có rất nhiều đạo thuật kỳ quái, bọn họ nói có thể chia cắt tuổi thọ, đem tuổi thọ của tôi chia cho cậu, để cậu tiếp tục sống tôi cũng đã đi rồi.
Người đó nói tôi có thể sống thêm sáu mươi năm, tôi sẽ chia cho cậu ba mươi năm.
Như vậy chúng ta có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
“Anh thật là làm loạn, khẳng định là bị lừa không ít tiền đúng không?” Phong Hòa rất chắc chắn Lâu Nhiên đã bị căn bệnh của anh làm cho tới đường cùng, tinh thần bắt đầu thất thường rồi mới có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Tôi chỉ muốn cậu sống.”
“Ài, A Nhiên, anh cũng quá cố chấp, nếu sự cố chấp này dùng vào sự nghiệp thì trở thành Lý Gia Thành (nhà tỷ phú của Hồng Kông) thứ hai cũng không thành vấn đề.
Nhưng dùng trên người tôi thực quá lãng phí.” Phong Hòa mở to mắt, bình tĩnh nhìn Lâu Nhiên, rất nghiêm túc nói với anh: “A Nhiên, đối diện với thực tại đi.
Tôi sắp chết rồi.”
“Cậu không thể chết!” Lâu Nhiên cũng nhìn cậu ấy, cường ngạnh nói.
“Anh phải học cách thông suốt, thành thực mà nói, trên đời này, rất nhiều chuyện...!thực sự, không có gì là ghê gớm.
Cũng không có gì...là không thể chịu nổi.”
“Tôi cũng từng nghĩ như vậy.” Lâu Nhiên lắc lắc đầu “nếu như cậu vẫn luôn khỏe mạnh tới già, chúng ta sẽ là bạn thân một đời, bạn tri kỷ.”
“Lẽ nào bởi vì tôi không thể sống tới già, thậm chí chỉ sống tới hai mươi tám tuổi thì không phải là bạn thân thiết, không phải là tri kỷ của cậu hay sao?”
Lâu Nhiên nhìn cậu ấy, không lập tức trả lời, nhưng trong lòng hai người đều biết đối phương đang nghĩ gì.
Những chuyện chưa từng nói ra khỏi miệng cũng không ai nguyện ý nói ra miệng trước, hơn nữa Phong Hòa hiện tại đang như vậy.
Nếu không phải có trận bệnh này thì sao họ có thể phát hiện ra tình cảm dành cho đối phương, có lẽ không chỉ là dừng lại ở tình bạn thân thiết.
Ít nhất Lâu Nhiên đối với Phong Hòa càng có nhiều khát vọng hơn.
Lấy một câu để hình dung thì chính là đạt trên mức tình bạn, vậy thì còn có thể có trên bao nhiêu?”
Từ khi Phong Hòa phát bệnh tới nay, sinh mệnh từng chút từng chút một trôi đi, mối quan hệ vốn bị khóa chặt bởi bức tường tình bạn dày đặc giữa họ dần dần mỏng đi như một tờ giấy, chỉ một chút nữa sẽ lộ diện, lộ ra bộ mặt thực của nó...
Không kịp nói, hoặc kiếp này sẽ không có cơ hội để nói.
Trong lòng cũng từng hoài nghi, hoặc vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không cách nào chứng minh là đúng.
Mà tất cả nguồn gốc của sự hỗn loạn này là bởi vì trong số họ, cuộc đời của một ai đó đã đi tới hồi kết.
Họ là những người bạn tốt, những người bạn rất tốt, họ có thể hiểu được những gì họ nghĩ mà không cần nói ra thành lời.
Họ tốt đến mức hơn cả bạn thân, hận không thể đời đời kiếp kiếp gặp nhau, kết giao tri kỷ một đời.
Hai bên đều nhận thức được trên tình bạn, như vậy thì đã sao?
Thời gian còn lại của Phong Hòa cho dù không ngủ mê man cũng cực ít mở miệng nói chuyện.
Một mặt là vì không có sức lực để nói, một mặt sợ chính mình không khắc chế được nói ra những lời không thỏa đáng mà làm cho người sống khác không vui, đau ốm làm cậu càng lúc càng khó cẩn trọng, bởi vậy nên anh càng ít nói chuyện thì tốt hơn.
Nhưng Lâu Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, chăm sóc chu đáo cho cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy rất nhiều, ngay cả những tin tức về người nổi tiếng trên báo lá cải cũng sẽ nói để cậu ấy bớt buồn chán.
Cho dù không nói chuyện về tình bạn của họ, cũng sợ rằng không thể khống chế được mà vượt qua ranh giới, hơn nữa đây là điều mà Phong Hòa vẫn luôn lảng tránh.
Nếu cậu ấy muốn lảng tránh vậy thì anh cũng sẽ không nhắc tới.
Ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, đối với “trên tình bạn” lời nói này cũng không còn ý nghĩa gì.
Sau đó Lâu Nhiên đã vĩnh vĩnh viễn viễn mất đi Phong Hòa, một người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh.
Trên tình bạn, sau đó thì sao?
Không còn sau đó nữa.