Em Yêu Em Là Ai


May mắn thay bác sĩ điều trị cho cô rất rõ tình hình của cô, sợ thân thể của cô vừa khỏi liền liều mạng đi làm tổn hại tới sức khỏe, vì vậy đã cho cô đi cửa sau, để cô vào viện làm việc, trở thành nhân viên văn thư, làm công việc gõ chữ đơn giản.

Tiền lương tuy rằng không cao nhưng công việc đơn giản, không đến nỗi mệt nhọc, hơn nữa cũng thuận tiện cho việc thăm khám sau này
Sau này cứ như vậy trôi qua gần một năm, cho tới hiện tại.
Thân thể của cô đã hoàn toàn khôi phục, không cần mỗi tuần lại phải tới thăm khám, mà cô ấy cũng đã hoàn toàn triệt để chấp nhận bộ dáng hiện tại của mình.

Đã không còn nghĩ tới chuyện mình đã từng là một người đàn ông hăng hái, mà là một cô gái tất bật với củi gạo dầu muối.
Trước đây anh mua đồ đều là nhìn trúng liền lấy, sao có thể để ý tới chuyện nhãn hiệu hay giá cả cao thấp chứ? Ngày hôm nay cô ấy mua sắm vẫn không nhịn được mà tùy tâm sở dục nhưng ít ra cũng đã biết xem nơi bán.

Cỗ khí phách này chỉ được thể hiện ở cửa hàng buôn bán đại chúng chứ không dám thể hiện ở cửa hàng bách hóa hay thương hiệu nổi tiếng.


Hậu quả đó, khoản nợ đó không dễ gánh, những người đã từng chịu giáo huấn qua đều biết.
Đương nhiên trở thành phụ nữ, trước đây là Phong Hòa, sau này là Khúc Vân Hòa, cũng sẽ không thể suy nghĩ cứ cả đời đi làm văn thư ở bệnh viện.

Cậu lợi dụng khoảng thời gian này để lần nữa thích ứng với thể giới đã bị tách rời bốn năm, hơn nữa để suy xét con đường tương lai sau này.
Khúc Vân Hòa lúc học đại học là hệ tiếng trung, dựa vào tính tình hướng nội quái gở của cô ấy thì cô ấy sẽ nghĩ sau này khi tốt nghiệp xong sẽ làm một nhà văn hoạt động mạng, suốt ngày ru rú ở nhà, tốt nhất là không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nếu không làm được nhà văn thì sẽ làm những chương trình sau giờ học hoặc làm cô giáo ở nhà trẻ, dạy văn cũng được.

Cô ấy không có chí hướng gì quá lớn, ham muốn về vật chất không cao, chỉ cần kiếm tiền đủ no ấm là được.

Cô ấy không có bất kỳ kế hoạch hoặc chờ đợi gì trong tương lai, dù sao được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng ‘Khúc Vân Hòa’ nguyên chủ trong thân thể này hiện giờ lại không thể chịu được cảnh vô tri vô giác sống qua ngày, là người đàn ông thì đều có tâm trí mạnh mẽ, muốn chứng minh mình trong một lĩnh vực sự nghiệp nào đó.

Nếu là người trời sinh bình thường chỉ biết mơ mộng thì thôi đi, nhưng cậu là Phong Hòa a! Là người đó! Người từ nhỏ tới lớn đều đứng thứ nhất, lấy được học bổng, lấy được sự vẻ vang chỉ như cơm bữa a! Cậu thông minh, cậu ưu tú, lý tưởng của cậu là phát huy tất cả khả năng của bản thân, xem mình có thể đi được tới đâu.
Cậu cùng với bạn thân đã cùng nhau lập nên ‘Cao Phong Mậu Dịch’ hiện nay đã phát triển thành một xí nghiệp lớn, tích hợp tất cả các nghành công nghiệp của Lâu gia trở thành tập đoàn Cao Phong.

Công ty lớn chất lượng cao này kiếm được nhiều tiền làm cho người ta đỏ mắt, lúc đầu mới thành lập cũng có một phần công lao lớn là của cậu.
Đáng tiếc, tập đoàn Cao Phong thanh danh hiển hách cùng với cô ấy, cùng với Phong gia đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.

Năm đó khi cậu hấp hối sắp chết, đem cổ phần trong tay đều chuyển cho Lâu Nhiên, để Lâu Nhiên nắm được toàn quyền.

Lâu Nhiên lại chuyển trả cho cậu một khoản tiền lớn, còn giúp cậu chuyển cho người mẹ đã kết hôn ở Canada, cùng với người cha đã di dân sang Indonesia cứ như vậy đứt đoạn không còn một mảnh nào dành cho Lâu Nhiên.

Như vậy, Cao Phong và Lâu Nhiên có một điều kiện tốt để phát triển.
Phong Hòa chưa từng hoài nghi Cao Phong từ một công ti nhỏ bé trong vòng ba mươi năm có thể phát triển thành một công ty hàng đầu thế giới.

Cho dù có thiếu quân sư quạt mo đầu chó như Phong Hòa, để một mình Lâu Nhiên làm cũng có thể đánh cho tất cả những đối thủ che chắn phía trước nằm úp sấp.

Bởi vì tin tưởng tiền đồ của Cao Phong là không có ranh giới, cho nên mới đem cổ phần trong tay toàn bộ đều bán đi, tránh để sau này công ty có thành tựu chói mắt, dẫn tới việc người của Phong gia sẽ nhúng tay vào.
Phong lão ba đang ở Indonesia là một thương nhân khôn khéo khó chơi, lợi nhuận nhỏ sẽ không để vào mắt, nhưng lợi nhuận lớn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Phong Hòa trước giờ luôn tự hào là mình có đôi mắt nhìn người rất chuẩn, nhìn năm đó điều cậu đã làm thật tuyệt vời, giúp Lâu Nhiên giảm bớt được rất nhiều việc.


Mới có hai năm ngắn ngủi công ty đã phát triển như vậy thành tích giống như ngồi trên hỏa tiễn dọa người khác phải e sợ.

Nếu như cổ quyền không nằm trên tay Lâu Nhiên, hôm nay cũng không biết sẽ ầm ĩ tới mức nào.
Thân là bạn tri kỷ, bọn họ đã bỏ ra những tình cảm chân thành nhất cho đối phương, cùng với sự quan tâm nhất.
Đáng tiếc, tình bạn của họ bởi vì sự ra đi của cậu mà kết thúc rồi.
Người chết như đèn tắt, qua cũng đã qua rồi.
Trước mắt có thể làm là sống cho hiện tại, làm tốt Khúc Vân Hòa




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận