Lúc Thiệu Trầm quay trở lại thì Sở Hi đang ngâm mình dưới bể nước, ngụp cả đầu xuống, bong bóng khí nổi lềnh phềnh lên trên.
Nghe thấy tiếng bước chân, y từ từ trồi lên, đôi mắt đen láy ngước nhìn hắn.
Đáng yêu quá.
Enigma cảm thán, trái tim mềm nhũn, trong lòng như có hồ nước xuân.
Tâm tình cáu kỉnh mấy ngày nay như được xoa dịu, dễ chịu hơn hẳn.
"Thiếu tướng."
Sở Hi gọi một tiếng, khuôn mặt lấm lem đã được gột rửa sạch sẽ, hai má hơi hồng, ngại ngùng hỏi:
"Tui...tui tắm xong rồi.
Quần áo của tui đâu?"
Thiệu Trầm nhớ đến mớ giẻ rách bẩn như bùi nhùi được lột xuống từ người beta, nhíu mày đáp:
"Vứt rồi."
"Ấy, sao lại vứt?" Sở Hi nhảy dựng, khổ sở nói "Tui không đem theo đồ, bây giờ tui lấy gì mặc đây? Thiếu tướng có thể...có thể cho tui mượn một cái áo được không?"
Thiệu Trầm nhìn y, như có như không liếc xuống thân thể gầy gò được dòng nước bao lấy.
Sở Hi căng thẳng xoa hai bàn tay vào nhau.
Quần áo của Sở Hi đã được chuẩn bị sẵn, người hầu để ở trong phòng.
Nhưng Thiệu Trầm lại không nói cho y biết mà lấy áo sơ mi của mình đưa cho beta.
Enigma muốn từ trên xuống dưới beta đều nhiễm mùi tin tức tố của mình.
11.
Thân hình Thiếu tướng cao to vạm vỡ, cường trắng khỏe mạnh, cỡ áo cũng lớn.
Sở Hi người nhỏ gầy, mặc vào không vừa, rộng thùng thình, vạt áo che gần hết hai đùi trắng mềm, sắp đụng đến đầu gối.
Y phải xoắn hai tay áo lên mấy vòng mới thò tay mình ra được.
Thiệu Trầm là đồ lưu manh, người ta xin mượn cái áo là cho đúng cái áo, không hỏi là không cho thêm cái quần.
Sở Hi xấu hổ không dám hỏi, chỉ lén lấy cái khăn tắm quấn quanh hông che đi bộ phận nhạy cảm.
Lúc trước Sở Hi mặc quần áo luộm thuộm nên không để ý, bây giờ da thịt y lộ ra bên ngoài mới nhìn rõ nhiều vết thương sứt sẹo trên người.
Thiệu Trầm nhíu mày, vừa khó chịu vừa đau lòng, cơn cuồng nộ vừa đè ép lại trồi lên.
Hắn vén vạt áo y, nhìn thấy dấu bầm tím trên eo sườn, có vẻ đây là vết va chạm do ai đạp mạnh tạo ra.
Những vết xước khác do ngâm nước nóng mà bắt đầu tróc da non, rỉ máu, toàn thân có nhiều vết tím đỏ, giống như dấu vết bị người khác đánh đập lâu ngày.
Tin tức tố trên người Enigma lập tức bùng nổ.
Khí thế hắn tăng vọt kèm theo sát khí, phảng phất thấy được trên người Enigma là một thân dính máu tanh do chém giết điên cuồng, một luồng áp lực dữ dội đè nặng lên toàn bộ mọi người.
Những người hầu khuỵu xuống, có người không chịu nổi đã té xỉu.
Cái tin tức tố áp chế này mạnh mẽ hơn tất cả những Alpha trội.
Ngay cả quản gia cũng run bần bật không dám can ngăn.
Những người hầu thầm than, đáy lòng sợ hãi đến tột cùng.
Mỗi khi thiếu tướng cuồng nộ như vậy sẽ không khống chế được mà giết người, đập phá đồ đạc.
Beta kia sợ lành ít dữ nhiều.
Không hiểu cậu ta làm gì mà lại chọc giận Enigma kinh khủng này.
Sở Hi cảm thấy khó thở, y không hiểu sao thiếu tướng đột nhiên nổi giận.
Nhưng hắn lúc này rất đáng sợ, hơn nữa có vẻ nguyên nhân là do những vết bầm trên người y.
Beta không biết nên làm sao, y muốn chạy nhưng không nhấc chân nổi, cuối cùng bạo gan vươn tay đến nắm lấy ngón tay cái của Thiệu Trầm.
Enigma cúi đầu nhìn beta đang run rẩy.
Hắn gằn giọng hỏi:
"Em bị thế này là do ai làm?"
Sở Hi ngơ ngác, vội đáp:
"Không có gì đâu.
Tui...tui quen rồi.
Mấy vết này chỉ là va chạm nhẹ thôi mà..."
Sắc mặt Thiệu Trầm đen thui.
Sở Hi định nói qua loa dỗ thiếu tướng bớt giận, nhưng nhìn vẻ mặt hắn sợ quá nói hết ra:
"Không...ơ...là...là do ta đi nhặt rác, đi nhầm vào địa bàn của mấy gã ăn xin khác nên bị đánh, rồi bị mấy tụi trẻ con nhà giàu ném đá đuổi đi..."
Thảm lắm.
Dù thảm vậy nhưng Sở Hi vẫn cố lê lết sống qua ngày, rồi dần cũng quen, nên y thấy không có vấn đề gì cả.
Thiệu Trầm vươn tay ôm beta.
Trong lòng đau xót, hận không thể chém mấy tên dám làm tổn thương phu nhân tương lai của mình ra làm trăm mảnh.
Quản gia nhận lệnh, rời khỏi biệt thự, cho người đi tìm hiểu tình hình cuộc sống của Sở Hi.
12.
Sở Hi được chính Thiếu tướng bôi thuốc cho.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận sợ làm y đau.
Xong xuôi, y ngoan ngoãn đi theo Thiệu Trầm ra bàn ăn.
Trên bàn đã được bày sẵn các món ăn đắt tiền, nóng hổi tỏa mùi thơm lừng.
Giữa bàn còn đặt sẵn giá nến, chân đế được đúc bằng vàng ròng.
Dao nĩa đều được lau chùi sáng bóng, ghế ngồi còn phủ vải nhung mềm mại.
Sở Hi ngắm nghía xung quanh, không ngờ y lại được bước vào nơi xa hoa thế này một lần trong đời.
Nơi mà chưa chắc ai cũng có thể đặt chân đến.
Nhìn thức ăn phong phú trên bàn mà lóa cả mắt.
Beta cẩn thận bước đi, sợ sẽ va quẹt vào món trang trí nào đó.
Thiệu Trầm kéo ghế ra, Sở Hi đứng yên nhìn hắn.
Thiếu tướng Enigma lại tự tay kéo ghế cho tui!?
"Em ngồi đi."
Thiệu Trầm lên tiếng.
Chờ đến khi cả hai đều ngồi xuống cạnh nhau, Sở Hi mới nơm nớp lo sợ, hỏi:
"Thiếu tướng, tui...tui có làm gì đâu mà được vào đây ngồi ăn với ngài ạ?"
"Cứ ăn uống thoải mái.
Từ nay em là phu nhân nhà này, muốn ra vào chỗ nào cũng được." Thiệu Trầm ưu nhã cắt miếng thịt rồi để vào bát đặt trước mặt Sở Hi "Còn nữa, đừng xưng 'tui', có nói chuyện thì xưng 'tôi' đi."
Mỗi lần nói từ 'tui' là cái miệng nhỏ nhắn của Sở Hi cứ chu chu ra, trông ghét quá.
Thiệu Trầm sợ mình sẽ không khống chế được mà đè beta ra gặm cắn hôn hít.
Không được manh động, sẽ làm phu nhân sợ.
13.
Enigma đang thoải mái gắp thức ăn cho 'phu nhân', còn tâm tình beta như cuồng phong bão tố.
Sao đi nhặt rác lại được làm phu nhân thiếu tướng vậy?
Có gì đó sai sai huhuhu, mình có chồng rồi á? Không phải Enigma nên lấy một Omega mềm mềm thơm thơm hay đánh dấu Alpha mạnh mẽ sao? Sao thiếu tướng lại để ý đến một beta đi nhặt rác như mình?
Hơn nữa mình không thể mang em bé đâu.
Chẳng lẽ ông trời thấy mình khổ từ nhỏ đến lớn nên giờ bù đắp sao?
Một vạn câu hỏi quay cuồng trong đầu.
Sở Hi ngốc ngốc không hiểu sao chỉ chớp mắt mà mình đã thành phu nhân thiếu tướng.
Y nhịn không được mở miệng:
"Dạ...dạ nhưng mà..."
Thiệu Trầm nhét miếng thịt vào miệng y, dứt khoát:
"Không có nhưng.
Ăn đi."
Sở Hi ngồi nhai nhai, thấy thức ăn ngon quá, thế là vứt hết mấy câu hỏi nhân sinh ra sau đầu, chuyên tâm ăn uống.
Làm gì cũng được, miễn no bụng.
Enigma hài lòng xoa đầu y.
Không khí trên bàn ăn rất đầm ấm.
Nhưng vẻ mặt mấy người hầu khá vi diệu.
Từ khi trưởng thành thiếu tướng đã không còn ngồi ăn chung bàn với ai.
Một phần mọi người đều sợ khí thế hắn, phần khác Enigma ngại mình sẽ nổi điên mà đập phá.
Thế nên tự dưng thấy thiếu tướng ngồi ăn cùng một beta, còn cười đến vui vẻ, không hề có xíu nào tức giận.
Chuyện lạ có thật.
14.
Lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn ngon như vậy, Sở Hi nhồi nhét quá đà, no căng bụng mà vẫn cố ăn tiếp như sợ mai sau đói.
Chờ tới lúc no đến mức không đi nổi nữa mới dừng.
Thiệu Trầm đứng dậy, nhẹ nhàng bế beta lên, để y nằm gọn trong lòng mình, ôm lên lầu.
Mấy người hầu đến dọn dẹp lại được phen sững sờ.
Thiếu tướng cuồng bạo nổi khùng lâu rồi, tự dưng nay dịu dàng quá, không quen!
Sở Hi xoa cái bụng căng tròn, được ôm vào phòng ngủ của Thiệu Trầm.
Y được đặt trên cái giường dài rộng, đệm mềm đến mức ngồi lên là hơi lún xuống.
Y giật mình, bấu lấy tay Thiệu Trầm, nói nhanh:
"Thiếu tướng, tui...à không, tôi thấy không ổn."
Enigma nhìn y.
Mặc dù Thiệu Trầm đã gắng sức để đôi mắt không quá đáng sợ với ánh nhìn đầy dịu dàng nhưng Beta vẫn run rẩy lo lắng, y thấp giọng:
"Tôi thấy tiến triển nhanh quá.
Thiếu tướng, chúng ta mới gặp nhau, đâu thể nào liền thành vợ chồng được?"
Thiệu Trầm sờ cằm.
Mẹ hắn từng bảo nếu hắn thích ai đó thì đem về cưới luôn, bà nội cũng nói lấy vợ sớm càng tốt, không có ai nói hắn rằng cần phải theo đuổi người khác như thế nào.
Vì vậy Enigma cao lớn khủng bố hung tợn tay bóp nát đầu địch nhưng ngu ngơ trong tình yêu cảm thấy chẳng có gì lạ khi mới gặp đã gọi người ta là phu nhân.
Hơn nữa hắn nhìn trúng beta này rồi, đằng nào cũng phải lấy về, sớm hay muộn cũng thế, lấy sớm không phải tốt hơn à?
Nhưng Sở Hi không chịu, hắn không đành cưỡng ép, nên nhẫn nhịn hỏi:
"Vậy phải làm sao?"
Sở Hi đáp:
"Mẹ ta từng nói, muốn đến với nhau thì cặp đôi phải tìm hiểu, vun đắp tình cảm, yêu nhau, hẹn hò rồi cầu hôn, xong mới kết hôn được."
Thiệu Trầm nhướng mày:
"Vậy mai ta cầu hôn em nhé?"
Sở Hi lắc đầu:
"Nhanh quá à, hai ta phải tìm hiểu trước.
Tôi đã biết gì về ngài đâu? Ngài cũng không biết tôi thế nào mà."
Enigma gãi đầu, hắn đã tính đến bước chuẩn bị lễ đường, còn ra lệnh cho quản gia cắt may lễ phục, không ngờ còn phải trải qua quá trình phức tạp như vậy mới lấy được phu nhân về.
"Vậy bây giờ em tính sao?"
Sở Hi hồn nhiên cười:
"Chúng ta phải tìm hiểu.
Mai ngài đưa tôi đi chơi nhé?"
Cười đẹp thế.
Tuy tôi không phải người kiên nhẫn có thể dễ dàng theo ý người khác, nhưng do em cười nên tôi mới chiều một lần đấy.
Thiệu Trầm gật gù đồng ý.
Hắn cũng muốn thử cảm giác yêu đương thế nào.
*****
Đôi lời chú thích:
Có thể sắp tới mọi người sẽ lẫn lộn và thắc mắc về xưng hô của các nhân vật nên tôi gõ ra đây luôn.
Truyện này tôi không thiết lập bối cảnh rõ ràng, không hẳn cổ đại cũng không ở hiện tại và chưa đến tương lai.
Ở thế giới không gian này là mọi công nghệ cơ sở vật chất đã tiến bộ như hiện tại, có thêm nhiều thứ ở tương lai nhưng vẫn giữ bộ máy vương triều gồm hoàng đế và quý tộc ở cổ đại.
Vì nó lẫn lộn giữa ba dòng thời gian nên xưng hô nó cũng thay đổi, tôi sẽ để đây cho mọi người không nhầm lẫn:
- các dân thường sẽ xưng hô là tôi - bạn, tao - mày...!Nói chung như hiện tại nè.
- Các quý tộc hoàng gia vương triều sẽ xưng hô ta - ngươi.
Dân thường khi nói chuyện với quý tộc, hoàng gia: tôi/tui/nô - ngài/chức vị