Eo Thon Nhỏ

Editor: Trà Đá.

Trong khoảnh khắc đó chỉ còn nghe thấy tiếng rạo rạo do Đường Quân đang nhịp chân trên tuyết.

Đường Nhân ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng. Cô nhìn lén Lục Trì, thấy khuôn mặt anh đang rất bối rối, thở dài.

Không biết đến khi nào anh mới chủ động như ban nãy?

Đường Quân thấy em gái mình không trả lời, lại lên tiếng hỏi: “Nhân Nhân, người này là bạn học của em sao?”

Đường Nhân gật đầu, xách túi thú nhồi bông lên: “Đúng vậy, là bạn học đứng nhất toàn trường, Lục Trì.”

Ánh mắt Đường Quân không khách khí.

Lục Trì: “…”

Đường Quân nhìn Lục Trì từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Đã muộn rồi, cảm ơn bạn học Lục đã đưa em gái tôi về nhà.”

Lục Trì đang muốn mở miệng, thì lại nghe thấy Đường Quân nói tiếp: “Tôi nghĩ gia đình bạn học Lục đang rất lo lắng, nên về sớm một chút, trời tối không an toàn.”

Quả nhiên không khách khí.

Đường Nhân tiến sát đến bên cạnh Đường Quân, bất mãn nói: “Anh hai.”

Đường Quân trừng cô, biết mối quan hệ của hai người không đơn giản như vậy, trông bộ dáng nam sinh này lạnh lùng trầm tĩnh, không biết nhân phẩm như thế nào.

Đường Quân đưa tay xoa đầu cô, sau đó sửa sang lại áo quần cho cô, khoác tay qua vai cô: “Đã muộn như vậy rồi, chi bằng để tôi lái xe đưa bạn học Lục về nhà, bạn học Lục thấy sao?”

Ánh mắt Lục Trì chuyển đến cánh tay Đường Quân đang khoác lên vai cô, khẽ nhíu mày.

Một lúc sau, anh mở miệng: “Không… Không cần đâu ạ.”

Nói xong, anh khẽ gật đầu với Đường Nhân rồi xoay người rời đi.

Đường Nhân hất tay Đường Quân ra: “Anh đừng quá đáng.”

Đường Quân thấy cô đuổi theo bóng dáng Lục Trì, hét to: “Anh trai khoác vai em gái mà gọi là quá đáng á? Anh còn chưa chỉnh thằng nhóc đó đâu.”

Vừa rồi em gái anh có cần phải giới thiệu người bạn học đó đứng nhất toàn trường không, chẳng phải có ý giễu cợt thành tích nó không tốt sao?



Đường Nhân đuổi theo: “Lục Trì.”

Lục Trì dừng lại, quay lại nhìn cô.

Có lẽ là do cô chạy quá nhanh, cho nên lông mi hơi run run, hơi thở toàn khói trắng, khiến khuôn mặt cô mờ ảo.

“Cậu đừng để bụng anh tớ, thần kinh anh ấy không bình thường.” Đường Nhân nói.

Lục Trì không thể quên được vẻ mặt vừa rồi của Đường Quân, lại nghe cô miêu tả về anh trai mình như vậy, thật sự muốn thấy phản ứng của anh trai cô.

“Không sao.” Anh nói.

Đường Nhân lại chuyển đề tài: “Vậy chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé?”

Lục Trì quay mặt đi chỗ khác, chưa được bao lâu thì quay đầu lại, dùng ngón tay búng lên trán cô một cái, nói: “Học… Học cho tốt.”

Đường Nhân: “…”

Con mọt sách không biết lãng mạn gì cả, chưa gì đã lùi lại một bước rồi.

~

Sau khi Đường Nhân về đến nhà, ánh mắt Đường Quân liên tục quan sát cô.

Tâm tình cô không tốt, nhất là chuyện anh trai cô xuất hiện không đúng lúc, cô gào lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Trời sinh em gái anh đẹp sẵn rồi, anh có nhìn mòn con mắt cũng không khiến em xấu đi đâu.”

“Bạn học em về rồi sao?” Đường Quân hỏi.

“Không về chứ chẳng lẽ ở lại.” Đường Nhân đáp.

Đường Vưu Vi vừa đúng lúc từ trên lầu xuống, thấy con gái trông có vẻ tức giận, hỏi: “Con lại chọc gì em gái con nữa hả?”

Đường Quân la lớn: “Oan uổng quá mà, con có trêu chọc gì nó đâu? Chỉ là lúc nãy con vô tình bắt gặp nó đứng một chỗ với một nam sinh, con chỉ hỏi người đó là ai, rồi tự dưng nó về nhà khó chịu với con.”

“Nam sinh?” Ánh mắt Đường Vưu Vi chuyển sang Đường Nhân, “Ai vậy? Con có bạn trai rồi sao?”

“Được như vậy cũng mừng.” Đường Nhân lầm bầm.

“Dạ, con bé nói đó là học sinh đứng nhất toàn trường đó ba.”

“Lục Trì?”

“Ba biết nam sinh đó ạ?”

Đường Vưu Vi trừng mắt: “Con bé chặn người ta ở ngay cửa nhà vệ sinh nam, sao ba lại không biết được?”

“…Lợi hại lợi hại.” Đường Quân quay đầu, “Không nghĩ em gái tôi lại là người như vậy đó.”

“Ba nói cho con biết, không được đi quá giới hạn, con đừng tưởng là giấu được ba, ba đã dặn dò giáo viên chủ nhiệm lớp con rồi.” Đường Vưu Vi nghiêm túc nói.

Đường Nhân kêu lên: “Hiệu trưởng Đường.”

Đường Vưu Vi ngồi thẳng người: “Con có kêu ba thì cũng vô dụng thôi.”

Đường Quân không đành lòng nói: “Hiệu trưởng Đường nói lời này có thể ngưng cười được không ạ?”

Đường Vưu Vi: “…”

~

Sau khi Lục Trì về đến nhà đã hơn chín giờ.

Trong nhà tối đen, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, bật đèn lên, trong phòng khách bỗng chốc sáng hơn.

Trong nhà không có người.

Lục Trì đi quanh nhà, sau đó lên lầu, trên lầu cũng không có người, mẹ anh đã đi đâu?

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Lục Trì bước nhanh ra cửa, là dì Vương giúp việc nhà hàng xóm: “Lục Trì về rồi hả cháu?”

Dì Vương làm giúp việc nhà hàng xóm đã vài chục năm, cũng coi như có thân thiết với nhà anh, thỉnh thoảng gặp nhau còn chào hỏi.

“Dì… Dì Vương, dì biết…”

Lời còn chưa dứt, dì Vương lập tức cắt lời anh: “Lúc gần tối có xe cứu thương đến đưa mẹ cháu đi rồi, cháu chạy tới bệnh viện ngay đi, ở bệnh viện số một!”

Đồng tử Lục Trì hơi co lại, không kịp trả lời cầm di động chạy đi.

Lúc mở điện thoại ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.

Vừa chạy được mấy bước, lại nghe dì Vương nói với theo: “Lúc gần tối dì ra ngoài mua thức ăn thì thấy có một nam một nữ đi từ nhà cháu ra, chưa được bao lâu thì xe cứu thương tới.”

Một nam một nữ?

Trong đầu Lục Trì xẹt qua khuôn mặt của Lục Dược Minh và người phụ nữ kia, sắc mặt anh có chút khó coi, giơ tay chào tạm biệt dì Vương.

Dì Vương thở dài một hơi.

Gia đình đang hạnh phúc sao lại thành ra cái dạng này, ba thì suốt ngày ở bên ngoài, mẹ lại thường xuyên vào bệnh viện, bà thấy cũng mệt mỏi.

Đứa bé Lục Trì này thật đáng thương.

~

Lục Trì bước xuống xe, chạy vội lên lầu.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt yếu ớt của Vương Tử Diễm, đang ngồi trên giường bệnh ngây người.

Trông thấy Lục Trì vào, Vương Tử Diễm cảm thấy cắn rứt.

Bây giờ ở bên cạnh bà chỉ còn mỗi con trai bà, nhớ lại trước kia còn ba mẹ đứng về phía bà, hiện tại không còn cái gì hết.

Lục Trì sửa lại chăn mền cho Vương Tử Diễm, ánh mắt anh dừng lại vết thương trên mặt của bà, nhíu mày, không biết nói gì.

Vương Tử Diễm đột nhiên mở miệng: “Trì Trì, con nói xem mẹ có làm gì sai hay không?”

Môi Lục Trì động động, không biết phải trả lời như thế nào.

Vương Tử Diễm quay đầu nhìn dây dẫn truyền nước biển, những giọt nước biển không nhanh không chậm đang chạy vào trong cơ thể bà theo đường dây dẫn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Bà không thể quên được chuyện xảy ra vào chiều nay.

Khâu Hoa lấy Trì Trì ra để bức Vương Tử Diễm, bà kích động đánh nhau với Khâu Hoa, bên kia có Lục Dược Minh giúp sức, đương nhiên là bà bị thua thiệt, trước kia cũng đã từng xảy ra cái dạng này rồi.

Bà chưa bao giờ được giúp sức.

Vương Tử Diễm chưa bao giờ nói ra suy nghĩ này của mình, vào đêm đó bà uống rượu không nhiều, chẳng lẽ Lục Dược Minh lên giường với bà là âm mưu của ông ta?

Khâu Hoa không biết chuyện, nên Lục Dược Minh mới chơi đùa với cô ta.

Giọng nói của Lục Trì vang lên: “Ly… Ly hôn chưa?”

Vấn đề này anh đã hỏi vô số lần, mỗi lần cũng chỉ có mấy chữ.

Trong lòng Vương Tử Diễm đang rất rối rắm, bà nhìn thẳng vào mắt Lục Trì, đôi mắt của anh được di truyền từ Lục Dược Minh.

Thật lâu sau đó, cuối cùng Vương Tử Diễm cũng mở miệng: “Chờ con nghỉ đông rồi ly hôn.”

Bà không muốn ký vào đơn ly hôn, ra tòa có lẽ sẽ khiến bà dễ chịu hơn một chút.

Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, Vương Tử Diễm nhìn con trai, quá khứ đau đớn đang mờ dần trong đôi mắt.

~

Thời tiết lạnh dần, lúc Lục Trì về trường đã là thứ hai.

Lục Trì ở trong bệnh viện hết một ngày đêm, ngày thứ hai lập tức quay lại trường học.

Vì trời chuyển lạnh nên đa số học sinh trong trường đều mặc áo ấm lông, chỉ có một số ít ăn mặc rất thoải mái, không quan tâm trời lạnh.

Lớp đặc biệt cũng bắt đầu hoạt động, ba mươi học sinh đứng đầu sẽ được chuyển vào lớp.

Cả lớp 14 vây quanh Đường Nhân, ai ai cũng tranh nhau nói.

Vu Xuân chạy đến bên cạnh: “Chị Nhân, chị đi rồi thì ai chỉ bài cho em đây.”

Đường Nhân liếc Vu Xuân: “Siêng làm bài tập đi.”

Vu Xuân vểnh môi: “Ai da chị Nhân, chị đi rồi ai quậy phá chung với em đây.”

“Thấy ghê quá ông nội ơi!” Vài nam sinh ở xung quanh không chịu nổi, lập tức kéo Vu Xuân ra ngoài, vây quanh đánh.

“Tục ngữ nói không sai, ở gần quan được hưởng lộc.” Tô Khả Tây mút mút cây kẹo, “Tớ nghe nói ở lớp đặc biệt được tự do chọn chỗ ngồi, cậu chắc chắn phải cướp được chỗ ngồi phía bên cạnh Lục Trì đó. Đừng để Triệu Như Băng đánh bại.”

Mặc dù Tô Khả Tây không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhiều cũng cảm giác được.

Nói xong, cô ta tiến đến sát bên Đường Nhân: “Chị đại, cố lên.”

“Tránh ra.” Đường Nhân chán ghét đẩy cô ta ra, “Làm gì cứ cọ cọ vào người tớ vậy.”

“Đi chết đi, dù sao tớ cũng là cánh tay đắc lực của cậu đó.” Tô Khả Tây đánh Đường Nhân một cái, “Lần sau còn vậy nữa là nghỉ chơi!”

Đường Nhân tập trung thu dọn sách vở.

Lớp đặc biệt ở tầng năm, bàn học của bọn họ đều được dời trực tiếp qua, đỡ phải đóng gói này nọ.

Một lúc sau, Tô Khả Tây từ bên ngoài trở về, bưng hai cốc nước.

“Nè, nước mật ong.” Cô ta đưa tới, “Là thuốc tiên nuôi dưỡng sắc đẹp đó, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào tớ cũng uống để tránh Lục Vũ bị mờ mắt bởi thứ khác.”

Đường Nhân: “Thì cậu cứ chọc mù mắt cậu ta là được rồi.”

“Đường Nhân, càng ngày cậu càng ăn nói độc miệng, coi chừng Lục Trì thấy rõ bộ mặt thật của cậu rồi bỏ cậu không chừng.” Tô Khả Tây la to.

Đường Nhân không để ý tới cô ta nữa, nhận lấy cốc nước mật ong, uống ngụm đầu tiên đã bị cái vị ngọt dọa sợ tới mức suýt nữa phun hết ra ngoài.

Nước mật ong đều ngọt đến đáng sợ như vậy sao? Tô Khả Tây đã thêm mấy cân mật ong trong này vậy?

Trông thấy Tô Khả Tây uống hết cốc nước mật ong, Đường Nhân nghi ngờ, cắn răng uống hết cốc nước, may là không nhiều lắm.

Vị ngọt ngập tràn khoang miệng.

Đường Nhân cảm thấy cả đời này sợ là không có gì ngọt hơn cốc nước mật ong này.

Phía trước cửa sổ có một bóng đen, Đường Nhân mở cửa sổ ra, lập tức thấy Lục Trì đang đứng bên ngoài.

Anh lại đeo mắt kính, bộ dáng nghiêm túc thận trọng cùng với bối cảnh tuyết rơi trắng xóa sau lưng anh, tinh xảo giống như một bức tranh tao nhã.

Cô hỏi: “Sao cậu tới đây?”

Ánh mắt Lục Trì nhìn xuống phía dưới.

Đường Nhân thuận mắt nhìn theo, đột nhiên hiểu ra: “Cậu muốn giúp tớ dọn bàn á?”

Lục Trì gật đầu, mím mím môi mỏng, thận trọng giống như ma cà rồng hút máu.

“Được.” Đường Nhân cười, hơi híp mắt.

Ánh mắt Lục Trì nhìn một vòng quanh lớp, vài nam sinh nhanh chóng tránh ra xa, im lặng quan sát xem.

Cửa sau lớp 14 mở ra, Lục Trì trực tiếp đi vào.

Sách vở tài liệu đã được thu dọn đặt ở bên cạnh, nên bàn ghế cũng nhẹ đi rất nhiều, Lục Trì trực tiếp bê bàn ghế ra ngoài phòng học.

Đường Nhân ôm sách vở đi theo phía sau.

Học sinh lớp 14 nằm sấp trên cửa sổ, vài cái đầu ló ra bên ngoài, nhìn về phía hai người đang đi.

“Tớ không có nhìn lầm chứ?”

“Chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ?”

“Tảng băng trong truyền thuyết đã bị tan chảy rồi sao?”

Trong phòng học, có một nam sinh ngồi xuống, lén lút lấy điện thoại di động ra, nói: “Lần trước tớ đã nói là trông thấy hai người bọn họ hẹn hò ở bên ngoài mà các cậu không tin.”

Nam sinh đó tận mắt thấy Lục Trì và Đường Nhân chơi gắp thú.

Hơn nữa không ngờ kỹ thuật của Lục Trì lại giỏi đến như vậy! Nam sinh đó còn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của chị Nhân… Đã học giỏi, lại còn chơi game giỏi, vậy thì người bình thường sống thế nào đây…

Vài người quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào điện thoại của nam sinh đó. Sau vài giây, điện thoại đã được truyền đi khắp lớp.

Trong ảnh là Đường Nhân và Lục Trì đang chơi trò gắp thú.

Mọi người bắt đầu thắc mắc: “Sao chỉ có một tấm?”

“A, tớ sợ chị Nhân phát hiện ra, nên chỉ dám chụp lén một tấm rồi bỏ chạy…”

Đòi hỏi để làm gì chứ!

~

Lúc lên cầu thang, hai người đều đi chậm lại.

Đường Nhân ôm chồng sách vở, Lục Trì bê bàn học, cũng không tiện nói chuyện, cho nên có chút yên tĩnh.

“Cậu xem bộ dáng của chúng ta bây giờ có giống Ngưu Lang Chức Nữ không cơ chứ?” Đường Nhân nói.

Lục Trì: “…”

Có giống Ngưu Lang Chức Nữ không thì anh không rõ, nhưng hai người đang phải bưng vác nặng thì giống.

Lúc gần lên đến lầu năm, Đường Nhân đột nhiên mở miệng: “Tối hôm qua… Ba tớ rất xem trọng cậu.”

“Hiệu trưởng… Đường?” Lục Trì có chút chần chừ.

“Nếu ba tớ mà nghe cậu gọi như vậy thì chắc chắn sẽ rất đắc ý.” Đường Nhân bĩu môi.

Lục Trì nhớ lại bộ dáng của hiệu trưởng, có chút béo bụng lại phệ, thoạt nhìn cũng tương đối nghiêm túc.

Anh chỉ thấy ba Đường Nhân ở những buổi lễ quan trọng, hầu hết giờ chào cờ cũng không thấy người đâu, dù sao anh cũng đứng tuốt phía cuối hàng.

Anh chỉ tiếp xúc trực tiếp vào lần chuyển trường đó, hiệu trưởng Đường vẫn nở nụ cười tươi trên mặt, bộ dáng cũng không sai biệt lắm so với các hiệu trưởng khác.

Nhìn không ra lại thích yêu chiều con gái… Chẳng trách có cô con gái nghịch phá như vậy…

“Ba tớ ham hư vinh lắm.” Đường Nhân không biết rõ anh nghĩ gì, nói xấu Đường Vưu Vi: “Lúc ba tớ nổi giận, chỉ cần mẹ tớ gọi ngọt một tiếng hiệu trưởng Đường, thì ba tớ lập tức cười thành tiếng.”

Lục Trì hiểu rõ ham hư vinh này không giống cái loại ham hư vinh kia. Khóe môi anh nâng lên cong thành một đường cong đẹp mắt, nhẹ nhàng.

Đường Nhân nhanh mắt: “Từ nay về sau cậu phải cười nhiều hơn nữa. Cậu cười lên trông rất đẹp trai.”

Nụ cười của Lục Trì lập tức biến mất.

Cô suy nghĩ một chút, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh xảo, nói: “Lúc nãy tớ vừa uống nước mật ong, nước mật ong ngọt ngán răng rồi.”

Lục Trì không hiểu nhìn hàm răng trắng sáng của cô. 

Hai chuyện này có liên quan sao?

Đường Nhân lại nói tiếp: “Khi cậu cười… Còn ngọt hơn nước mật ong tớ uống lúc nãy nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui