Thi Ngọc bỗng nhiên nghe được tên của mình thì giật nảy mình, càng thêm thít chặt lấy dương vật của Quý Tranh hơn.
Gân xanh trên trán Quý Tranh nổi lên, hắn ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Không ở.”
Lục Cảnh Giai cảm thấy người đàn ông trước mặt đang nói dối, anh ta đã hỏi rất nhiều người rồi, mọi người đều nói là thấy cô tới phủ tư lệnh, nhưng mà hắn nói là không ở thì anh ta cũng chẳng có cách nào.
Lục Cảnh Giai cung kính: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.
Chuyện liên quan đến nhà họ Thi, mong Quý tư lệnh có thể điều tra một chút, tôi cảm kích vô cùng.”
Quý Tranh hơi gật đầu: “Tiễn khách.”
Lục Cảnh Giai vừa mới ra khỏi thư phòng thì thân thể căng cứng của Thi Ngọc cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã bị người đàn ông ôm eo lôi lên.
Vừa rồi cô vẫn đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy nét mặt của hắn, bây giờ nhìn thấy, Thi Ngọc lập tức bị đôi mắt thâm thúy và ánh mắt rét lạnh kia làm cho sợ hãi.
Nhìn hắn không khác gì một con thú dữ chuẩn bị nuốt cô vào bụng.
Thân thể cô co lại, muốn khép đùi lại nhưng người đàn ông lại nắm chặt lấy chân cô, dạng hai chân cô ra hai bên, để lộ tiểu huyệt ướt nhẹp.
Sau đó, côn thịt hung dữ của hắn dùng sức đâm mạnh vào thân thể cô.
“A...” Thi Ngọc bị hắn đột nhiên đâm vào như vậy thì giật nảy mình, cô theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng lại bị người đàn ông đè chặt lấy eo, điên cuồng đâm vào rút ra.
“Nhanh thế mà đã không nhịn được mà kêu lên thành tiếng rồi à? Anh Lục của cô nói không chừng vẫn chưa đi xa đâu.” Hắn cười nhạo, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.
Đâm vào toàn bộ, rồi lại rút ra toàn bộ.
Thi Ngọc vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Nhưng mà thái độ đó của cô càng chọc giận hắn hơn, người đàn ông hừ lạnh một tiếng, dùng sức bóp âm đế của cô.
Giống như có một dòng điện chạy dọc thân thể, Thi Ngọc giật nảy mình, ngửa cổ ra sau, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.
Quý Tranh vén áo của cô lên, nhìn bầu ngực đang lắc lư của cô, cười nhạo: “Đến cả ngực cũng dâm đãng như vậy.”
Thi Ngọc lắc đầu phản bác: “Tôi không có...”
"Còn mạnh miệng." Hắn nắm lấy tóc cô, ấn đầu cô xuống: “Nhìn cô dâm đãng chưa này.”
Thi Ngọc bị ép buộc nhìn về nơi hai người giao hợp, côn thịt của người đàn ông vừa to vừa nóng, đẩy tới đẩy lui trong tiểu huyệt của cô, dâm dịch theo động tác của hắn mà chảy dọc theo bắp đùi cô xuống mặt bàn.
Tiểu huyệt vừa đỏ vừa sưng, tham lam nuốt lấy côn thịt của hắn.
Nhìn vừa dâm mỹ vừa hạ lưu.
Mặt cô đỏ bừng lên, không muốn tiếp tục nhìn hình ảnh đó.
Nhưng người đàn ông lại không chịu buông tha cho cô, dương vật to lớn hung hăng đút vào trong tiểu huyệt của cô, hắn giống như một chiếc máy đóng cọc không biết mệt mỏi, khiến Thi Ngọc chỉ có thể lắc đầu khóc lóc: “Đừng...!A...!Nhẹ một chút...”
“Nhẹ một chút? Ha, cô nhìn dáng vẻ thoải mái của cô đi.”
Quý Tranh bóp cổ cô, dùng sức đâm dương vật sâu đến tận tử cung của cô.
Toàn thân Thi Ngọc co quắp lại, cảm giác đầu óc nổ tung.
Đầu óc cô lúc này trắng xóa, một giây trước khi cô mất đi ý thức, người đàn ông cúi đầu, thì thầm bên tai cô:
“Cô thích anh ta à?”
“Thích anh ta thì sao chứ? Cô chỉ có thể nằm dưới thân tôi, bị tôi đụ, bị tôi đâm, như một con dâm phụ.”
“Còn lên cao trào.”