Ép Bức Dưới Quân Trang FULL


Quý Tranh bước tới như Tu la, khí tức nguy hiểm mạnh hơn cả lúc trước, điều này khiến Thi Ngọc sợ hãi.
“Cha con tình thâm? Đúng là một cảnh tượng cảm động.”
Hắn bất ngờ đá mạnh vào lan can một cái, khiến hai cha con Thi Ngọc giật bắn mình.
“Anh...!Rốt cuộc anh định làm gì?”
“Tôi muốn làm gì à? Chờ lát nữa cô sẽ biết thôi.” Hắn quay người nói với phó quan: “Đưa người ra pháp trường cho tôi.”
Nghe được hai chữ “pháp trường”, sắc mặt của Thi Ngọc và Thi Nhân Lễ đều trắng bệch.
Thi Ngọc lập tức chạy lên, đứng chắn trước mặt hắn, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “Anh nói lời không giữ lời.”
“Ồ?” Quý Tranh nhướng mày: “Ý Thi tiểu thư là?”
Sắc mặt Thi Ngọc đỏ bừng lên: “Đêm hôm đó chúng ta đã nói rồi, chỉ cần...!chỉ cần tôi ngủ với anh, khiến anh hài lòng thì anh sẽ thả cha tôi ra.”
“Vậy cô cảm thấy cô có làm cho tôi hài lòng không? Cô đã làm gì để tôi hài lòng à?” Hắn châm chọc: “Suốt cả quá trình, gương mặt của cô chẳng phải tràn ngập vẻ bất đắc dĩ đó à?”
Thi Ngọc còn muốn nói điều gì, nhưng phó quan đã áp giải Thi Nhân Lễ đi lên rồi, cô không muốn cha cô nghe thấy những lời này.

Mắt thấy cha cô bị trói lên kệ, Thi Ngọc lo lắng đến mức hốc mắt đỏ bừng lên.
Quý Tranh nắm lấy cây roi trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Thi Nhân Lễ, cười lạnh một tiếng: “Cuối cùng ông cũng rơi vào tay tôi.”
“Rốt cuộc anh là ai!” Thi Nhân Lễ nghe được câu nói này của hắn thì lập tức hiểu ra, thì ra là trả thù.
Quý Tranh nhúng cây roi vào trong chậu nước muối, sau đó vung lên.
Cây roi vút lên một tiếng, phát ra âm thanh bén nhọn, hung hăng quất lên người Thi Nhân Lễ.
“A!!!” Nước muối còn mang theo gai ngược quật lên thân thể ông ta, nháy mắt bong tróc một mảng thịt.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến thân thể ông ta gần như đau đến mức ngất đi.
“Đừng đánh nữa, cầu xin anh đừng đánh nữa!” Thi Ngọc muốn xông về phía trước, nhưng Quý Tranh liếc nhìn một cái, phó quan lập tức giữ cô lại.
Khi Quý Tranh đánh đến roi thứ hai thì Thi Nhân Lễ đã đau tới mức không kêu nổi nữa rồi, hơi thở của ông ta trở nên mong manh: “Cho dù có chết thì anh cũng nên để tôi làm một hồn ma hiểu chuyện chứ?”
Quý Tranh cười lạnh: “Ông xuống địa ngục mà hỏi.”
Lại thêm một roi nữa.
Thi Ngọc nhìn cha mình cả người be bét máu, đột nhiên trong người sinh ra một sức mạnh.


Thừa dịp phó quan không chú ý, cô lập tức tránh thoát khỏi anh ta, chạy đến trước mặt Quý Tranh, quỳ xuống trước mặt hắn.
“Cầu xin anh...!Đừng đánh nữa...” Nước mắt của cô rơi lã chã, khóc tới mức thở không ra hơi.
Quý Tranh lại làm như không thấy, hắn lách qua người cô, muốn đi lên.

Thi Ngọc lập tức ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, khóc lóc: “Quý tư lệnh, cầu xin anh, anh đừng đánh nữa.

Tôi biết tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ thay đổi, anh muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, không chút miễn cưỡng, cầu xin anh tha cho cha tôi...”
Hắn đột nhiên bị cô chọc giận, ngồi xổm xuống bóp cổ cô: “Tha ch ông ta? Ha!” Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói: “Trước kia cha cô có tha cho cha tôi không? Vì để đạt được lô hàng hóa đó mà ông ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại cha tôi, khiến cho gia đình tôi nhà tan cửa nát.

Mẹ tôi cũng vì biến cố đó mà chết trong mùa đông khắc nghiệt, còn gia đình các người thì lại càng ngày càng phát triển.

Những năm qua, nhà họ Thi các người sống thoải mái không? Tiêu số tiền đó có an lòng không?”
Thi Ngọc bị hắn bóp cổ đến mức không thở nổi, cô liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực của người đàn ông không hề nhỏ, cô có giãy dụa thế nào cũng không thoát được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận