Thi Ngọc không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị đánh như vậy thì toàn thân run lên, hạ thể cũng vô thức thít chặt lại.
“A...” Quý Tranh đau đớn kêu lên một tiếng, lại tiếp tục quất thêm một cái nữa: “Có phải cô thích lắm không hả? Bị đánh mà cũng có thể thít chặt lại như vậy!”
“Không...!Không phải...”
Thắt lưng liên tục quất lên mông cô, cặp mông trắng nõn của Thi Ngọc hằn lên những dấu đỏ trông vô cùng bắt mắt, nhìn vừa đáng thương lại vừa dâm đãng.
“Bốp...!Bốp...” Lại thêm hai lần quất nữa.
Hắn dần dần tăng thêm lực đạo, Thi Ngọc bị đánh đến run rẩy cả người, cô bắt đầu kêu khóc: “Đừng mà...!Đừng đánh mông Ngọc Nhi nữa...!Ngọc Nhi đã làm sai chuyện gì...!Hu hu hu...”
“Dâm đãng, con điếm thèm đụ!”
“Hu hu hu...!A!”
Người đàn ông đột nhiên di chuyển, côn thịt to lớn đâm thẳng đến tử cung.
Thi Ngọc run bắn mình, ngửa cổ ra sau, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng dâm đãng, cô lại một lần nữa đạt tới cao trào.
Lúc cao trào, tiểu huyệt của cô giống như mọc thêm xúc tu, điên cuồng hút chặt lấy dương vật của Quý Tranh.
Trán Quý Tranh nổi đầy gân xanh, hắn điên cuồng thúc vào bên trong cô, mỗi lần xâm nhập đều vô cùng mãnh liệt, giống như muốn đâm xuyên qua tử cung của cô vậy.
“A a a a...!Không được...!Tôi không chịu được nữa...!Tha cho tôi đi...” Thi Ngọc há hốc miệng, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, cô nói năng bắt đầu không rõ: “Ngọc Nhi...!Ngọc Nhi sắp bị đâm thủng rồi...!Tha cho Ngọc Nhi đi mà...”
“Cầu xin tôi bắn cho cô!” giọng nói của người đàn ông trầm thấp đến mức đáng sợ.
Thi Ngọc giống như nhận được lệnh ân xá vậy, vội vàng nức nở: “Cầu xin anh...!Bắn cho tôi...!Nhanh bắn cho tôi đi...!Hu hu hu...!Tôi thực sự không chịu nổi nữa...”
Dương vật của người đàn ông điên cuồng chôn chặt trong thân thể cô, chiếc chuông cũng chấn động, phát ra những tiếng vang dâm loạn: “Cho cô, cho cô hết!”
Tinh dịch nóng bỏng toàn bộ rót hết vào thân thể Thi Ngọc, cô run rẩy, cảm giác như cả người không còn chút sức lực nào nữa.
Sau khi Quý Tranh bắn ra thì nhanh chóng rút dương vật ra khỏi cơ thể cô, ôm cô trở lại giường.
Hắn nắm chặt đầu gối của cô, tách hai chân cô ra, sờ soạng sợi dây buộc chiếc chuông.
Đầu óc Thi Ngọc vẫn còn chưa thanh tỉnh, thân thể run run, chỉ có thể để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Quý Tranh tìm được sợi dây nhỏ kia, hắn kéo chiếc chuông ra khỏi cơ thể cô, tạo lên một tràng tiếng vang.
Dâm thủy và tinh dịch cũng chậm rãi từ trong hoa huyệt của cô chảy ra ngoài, tràn xuống bắp đùi.
Bàn tay to lớn của Quý Tranh khẽ gạt mái tóc rối của cô sang một bên, để lộ ra vầng trán xinh đẹp.
Sau đó, hắn lại châm một điếu thuốc, trong màn sương khói mờ ảo, cứ thế mà nhìn người phụ nữ đã ý thức mơ hồ kia.
“Thi Ngọc.” Hắn gọi tên cô, tất nhiên là người phụ nữ không thể nào đáp lời hắn được.
Hắn đột nhiên vươn tay, sờ lên gò má của cô.
“Con điếm nhỏ.”