Ép Bức Dưới Quân Trang FULL


Quý Tranh nói lời giữ lời, hắn rất hài lòng với biểu hiện của cô, thế là đã gọi bác sĩ đến xem xét vết thương cho cha cô.
Cuối cùng Thi Ngọc cũng yên lòng.
Quý Tranh chỉnh lại quần áo, nhìn vạt áo bị dâm dịch của cô làm ướt, cười như không cười mà nhìn cô.
Thi Ngọc cảm thấy vô cùng mất mặt, không dám nhìn hắn.
Người đàn ông đội mũ lên, kéo thấp vành mũ xuống, che đi hơn nửa con mắt.

Hắn lập tức biến đổi, trở thành vị tư lệnh cao cao tại thượng, lạnh lùng với tất cả mọi chuyện kia, giống như mọi sự hoan hảo vừa rồi chưa từng diễn ra.
Lúc hắn xoay người đi ra ngoài cửa, Thi Ngọc tranh thủ thời gian gọi hắn lại: “Tư...!Tư lệnh...”
Người đàn ông dừng bước, quay người lại, hất cằm nhìn cô: “Sao thế? Vẫn chưa thoải mái à?”
"Không, không phải." Thi Ngọc cuống quít xua tay, nói: “Quần áo của tôi bị rách hết rồi...” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, giống như sợ hắn không vui: “Có thể cho tôi một bộ quần áo không? Nếu không thì tôi không ra ngoài được...”
Quý Tranh nhìn người phụ nữ không một mảnh vải che thân ngồi trên giường, hai tay cố gắng che đi những bộ phận quan trọng, đôi mắt thâm thúy dưới vành mũ của hắn khẽ lóe lên một chút.

Thi Ngọc bị hắn nhìn như vậy thì vô cùng xấu hổ, cô cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tôi...”
Người đàn ông không chờ cô nói hết câu đã cởi áo khoác ra ném cho cô: “Cô mặc cái này mà về.”
Thi Ngọc trợn tròn mắt: “Nhưng mà...!Nhưng mà nhà tôi cách phủ tư lệnh rất xa, tôi làm sao có thể khoác mỗi áo khoác mà về được?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên: “Nhà của cô đã bị niêm phong rồi, ai cho phép cô trở về?”
“Tôi...” Cô không muốn bị hắn nắm thóp: “Tôi ở chỗ khác.”
“Ồ? Chỗ khác là chỗ nào? Nhà vị hôn phu của cô à?”
“Không, không phải!” Sợ làm liên lụy đến Lục Cảnh Giai, Thi Ngọc vội vàng lắc đầu: “Tôi thuê nhà trọ.”
“Không được tôi cho phép, cô đừng hòng rời khỏi đây, quay trở lại căn phòng hôm nay cô đã ngủ.” Quý Tranh kéo thấp vành mũ xuống một chút, sau đó quay người rời đi.
Thi Ngọc không có cách nào khác, đành phải nhặt áo khoác của hắn lên.
Chiếc áo khoác quân đội vừa to vừa dài, còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Thi Ngọc khoác vào, lập tức che được đến tận đầu gối.
Bên trong cô không mặc gì cả, chỉ có thể giữ chặt lấy vạt áo, vô cùng chật vật.
Cũng may bây giờ là buổi tối, không gặp phải người nào.

Cô một đường chạy chậm, muốn nhanh chóng trở lại gian phòng kia.
Nhưng mà phủ tư lệnh thực sự quá lớn, nhà giam tư nhân của hắn lại cách nơi này khá xa.
Trong bóng tối, Thi Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy, không ngờ lại va phải một người.
“A...” Cô lập tức ngã xuống đất, lộ ra đôi chân trắng trẻo.

Thi Ngọc lập tức giữ chặt áo khoác, ngẩng đầu nhìn lên.
"Tiểu Ngọc!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô nương theo ánh trăng, nhìn thấy được gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Giai.
Anh ta mặc một bộ trường bào màu xám đen, đội mũ vành tròn, nhìn thấy cô thì lập tức ngồi xuống, thấp giọng nói: “Anh biết em ở đây.”
Những ấm ức mà cô phải chịu mấy ngày nay, đột nhiên giống như tìm được nơi để xả, Thi Ngọc lập tức nhào vào trong lòng người đàn ông: “Anh Lục...”
Lục Cảnh Giai ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Không sao.”
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh tìm lý do tới gặp Quý tư lệnh, sau đó một mực chờ tới bây giờ, tìm cớ đi dạo xung quanh một chút, chủ yếu là muốn xem có thể gặp được em không.

Anh biết ngay mà, may mà anh tới, anh sẽ cứu em, Tiểu Ngọc.”
Nước mắt của Thi Ngọc lập tức rơi lã chã như vỡ đê: “Em...!Em...!Em không thể đi được...!Cha em ông ấy...”
Hai người còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng xa xa đã truyền đến tiếng bước chân.
Thi Ngọc tranh thủ thời gian đứng lên, bây giờ cô đã có thể nhận ra được tiếng bước chân của Quý Tranh.


Vừa nghe thấy tiếng bước chân này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.
“Anh Lục...!Anh mau đi đi, nếu để anh ta phát hiện thì không hay đâu.”
“Không sao.” Lục Cảnh Giai thấp giọng nói: “Anh vốn dĩ tới đây để gặp anh ta, mà chính anh ta cũng đồng ý cho anh đi dạo trong này.”
Hai người đang nói chuyện thì Quý Tranh đã đi tới trước mặt hai người.
Bên cạnh hắn có một người hầu cầm đèn dẫn đường, ánh đèn leo lắt, Thi Ngọc miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy gương mặt của hắn.
Lúc này, toàn thân người đàn ông tản ra khí chất lạnh lẽo cứng rắn, lúc hắn nhìn cô và Lục Cảnh Giai thì ánh mắt càng thêm đáng sợ hơn, phảng phất giống như có thể đóng băng tất cả.
Thi Ngọc vô thức xích lại gần Lục Cảnh Giai, nhưng động tác này của cô lại khiến ánh mắt Quý Tranh lạnh đi.

Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra ý cười, chỉ có điều ý cười này chẳng chạm tới đáy mắt, phun ra những lời nói độc ác.
“Nếu tôi không tới, hai người có phải định làm ngay ở đây không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận