Chiếc áo khoác rộng thùng thình trượt xuống bả vai thon gầy của cô, lộ ra một nửa phần lưng.
Cô có thể cảm nhận được thân cây sần sùi thô ráp, cọ lên da thịt hơi đau.
Lúc người đàn ông nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, khiến cô nổi hết da gà.
“Tôi không có...!Không có anh anh em em.”
“Ồ?” Người đàn ông nắm chặt cổ cô, bàn tay hơi dùng sức, bắt cô phải ngẩng đầu lên: “Cô nghĩ tôi mù à?”
“A...!Thả tôi ra...” Cảm giác ngạt thở khiến Thi Ngọc vô cùng sợ hãi, cô cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng người đàn ông lại dùng sức mạnh hơn.
Đầu gối của hắn chen vào giữa hai chân cô, tách đùi cô ra, đè cô lên cây.
Hai chân Thi Ngọc treo lơ lửng, mũi chân cố gắng lắm mới có thể chạm tới mặt đất, tất cả trọng lượng cơ thể cô đều đè lên đầu gối người đàn ông.
Bây giờ cô vẫn còn đang ở trong vườn, vạt áo mở rộng gần như trần trụi, phía xa còn có mấy người lính canh, thế mà cô lại bị người đàn ông đè lên cành cây, nhìn vô cùng chật vật.
“Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi.” Cô nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng u ám của người đàn ông thì vô cùng sợ hãi, hôm nay hắn đã làm cô nhiều lần như vậy, cô thực sự không thể tiếp nhận thêm bất cứ lần nào nữa.
Đầu gối của Quý Tranh khẽ giật giật, chiếc quần quân đội cứng rắn ma sát với tiểu huyệt của cô, mang đến cảm giác nhoi nhói.
Phía dưới của cô đã sưng lên rồi, vừa rồi trong lúc bước đi cô cũng đã có thể cảm giác được đau đớn.
“Sai như thế nào?” Người đàn ông hờ hững nhìn cô, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tôi không nên không nghe lời anh, lúc anh gọi tôi thì tôi không nên không tới.”
“Còn gì nữa không?” Hắn vẫn chưa hài lòng.
Thi Ngọc ấp úng nửa ngày, thử thăm dò trả lời: “Không nên ôm ấp anh Lục...”
“Anh Lục? Chẳng lẽ anh ta không có tên à?”
Nhìn thấy hắn khó chịu như vậy, Thi Ngọc ngập ngừng: “Gọi thẳng tên hình như rất không lễ phép...”
“Gọi tôi.”
“Cái gì?”
“Gọi tên của tôi.”
“Quý...!Tranh.”
“Chậc.” Người đàn ông bắt đầu không kiên nhẫn: “Gọi lại lần nữa, cô gọi anh ta thế nào?”
Thi Ngọc trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới giật giật bờ môi: “Anh...!Tranh?”
Quý Tranh mặt không đổi sắc nhìn cô, đến tận khi Thi Ngọc sợ sệt co rúm người vào, định giải thích là mình không hiểu ý hắn thì hắn lại đột nhiên buông tay ra, không giam cầm cô nữa.
Hai chân cuối cùng cũng được tự do, hô hấp cũng dễ dàng hơn, cô tranh thủ thời gian siết chặt vạt áo lại.
Trước khi người đàn ông quay người rời đi còn ghét bỏ nói thêm hai chữ: “Khó nghe.”
Thi Ngọc nhếch môi, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Cuối cùng cô cũng trở lại gian phòng của mình, người phụ nữ lúc trước đưa nước và quần áo cho cô đang đứng chờ cô ở cửa.
“Tiểu thư, cô trở về rồi.” Người phụ nữ cũng không nói nhiều: “Tôi chuẩn bị sẵn nước tắm và quần áo cho cô rồi, để tôi hầu hạ cô tắm rửa.”
“Không cần.” Thi Ngọc muốn gọi tên bà ta, nhưng lại phát hiện mình còn chưa biết tên của người này.
Người phụ nữ nhìn một cái đã hiểu ra, vừa cười vừa nói: “Cô gọi tôi là thím Lý là được.”
“Ừm, thím Lý, để tôi tự làm là được rồi.”
“Vậy tôi đứng canh cửa, cô có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Thi Ngọc gật đầu, đi vào trong phòng.
Bên trong là một thùng gỗ đang bốc hơi, cô cởi áo khoác đặt sang một bên, sau đó đi vào trong thùng.
Nước nóng lập tức vỗ về thân thể, cảm giác bắp thịt đau nhức cuối cùng cũng được buông lỏng, cô thoải mái thở dài một tiếng.
Cô vừa ngâm mình trong thùng, vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra hôm nay.
Anh Lục bảo cô chờ mình, là muốn làm gì?
Cô có thể thoát khỏi ma chưởng của Quý Tranh sao?