Ép Bức Dưới Quân Trang FULL


Thi Ngọc chống tay lên ngực Quý Tranh, nhỏ giọng nói: “Tôi không có...”
Quý Tranh nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát gương mặt cô, khóe miệng mập mờ ý cười.
Hơi nóng phả lên tai cô, cô nghe thấy hắn thấp giọng rỉ tai nói: “Tôi cảm thấy son của cô hôm nay không đủ đỏ.”
Thi Ngọc sửng sốt: “Cái gì?”
“Đỏ thêm một chút nữa sẽ đẹp hơn.”
Thi Ngọc còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn là gì thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã đặt lên đùi cô.
Cô cuống quýt đè tay hắn lại, trợn tròn mắt, sợ tài xế phát hiện ra, Thi Ngọc chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế?”
Quý Tranh không trả lời cô, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết mình muốn làm gì.
Đối với chút sức lực của cô, hắn căn bản không thèm để vào mắt, trực tiếp gạt tay cô ra, tiến tới đùi trong của cô.
“Đừng mà...” Cô nhỏ giọng ghé vào gần hắn cầu xin: “Có...!Có người, sẽ bị nhìn thấy đấy.”
“Cô không nói thì sẽ không bị phát hiện.” Hắn vừa nói, ngón tay linh hoạt vừa tiếp tục luồn vào trong khe hở ấm áp.

Thi Ngọc muốn khép chân lại, nhưng lại bị người đàn ông cường thế tách ra.
Hắn vươn tay vào trong quần lót của cô, tìm đến phần âm đế mẫn cảm, dùng sức bóp nhẹ một chút.
Toàn thân Thi Ngọc chấn động, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.

Bởi vì phía trước còn có tài xế, cô chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi dưới.
Bàn tay của người đàn ông đùa giỡn âm đế của cô, cảm giác được nơi mẫn cảm của cô bị hắn làm chảy nước, người đàn ông khẽ cười một tiếng.
Hạ thân đột nhiên bị ngón tay của hắn xâm nhập, Thi Ngọc vô thức thít chặt tiểu huyệt lại, ý đồ ngăn cản bàn tay hư hỏng của hắn.
Người đàn ông lại nhét thêm một ngón tay, còn khẽ gãi nhẹ lên vách thịt của cô.
Giây phút bị hắn gãi một cái, toàn thân Thi Ngọc đều căng cứng.
Hai ngón tay của Quý Tranh khuấy đảo trong thân thể cô, liên tục gãi nhẹ lên vách thịt nhạy cảm, khiến thân thể cô run lên liên tục.
Dâm thủy của cô chảy ướt đẫm cả tay hắn, hắn đột nhiên lại nhét thêm một ngón tay nữa, nhanh chóng di chuyển.
Khoái cảm dần dần tăng lên, cảm giác quen thuộc ập tới, Thi Ngọc không khống chế nổi nữa.

Trước khi rên lên thành tiếng, cô hung hăng cắn lên bờ vai của người đàn ông.
Trên cầu vai quân phục của hắn có quân hàm, chất liệu cứng đến mức răng cô phát đau, nhưng cô cũng không để ý tới.
Cao trào giống như thủy triều ập đến, thân thể cô căng cứng gần như một phút đồng hồ, mãi mới thư giãn lại được.
Đúng lúc đó, xe quân đội cũng dừng lại.
Đèn xe mở lên, gương mặt người phụ nữ vô cùng hồng hào diễm lệ.


Quý Tranh quan sát thần thái của cô một chút, thì thầm bên tai cô: “Có đi được không?”
“Có thể.” Thi Ngọc hít sâu một hơi, chỉnh lại mái tóc của mình.

Mái tóc của cô vẫn vào nếp như cũ, sườn xám cũng không bi nhăn nheo, nói chung là không có bất cứ gì khác thường.
Vẻ ngoài của cô lúc này và lúc lên xe giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là...
Chiếc quần lót dưới bộ sườn xám của cô đã ướt đẫm.
Điều này khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
Quý Tranh nhìn cô mất tự nhiên vuốt đùi thì lấy một chiếc khăn tay trong túi quần ra, sau đó thản nhiên đứng trước mặt cô mà lau tay.
Mặc dù hắn lau tay của hắn, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi cô.
Thi Ngọc càng ngượng ngùng hơn, hai má cô đỏ bừng.

Ngón tay của người đàn ông vẫn còn dính dịch thể nhớp nháp, đó chính là thứ chảy ra từ trong thân thể cô.
Thân thể cô bây giờ càng lúc càng trở nên mẫn cảm, chỉ cần hắn trêu chọc một chút thôi là cũng có thể tràn lan thành sông suối như thế.
Người đàn ông lau tay xong, Thi Ngọc cứ tưởng hắn sẽ trực tiếp vứt chiếc khăn tay kia đi, nhưng không ngờ hắn lại bỏ lại vào trong túi.

Thi Ngọc nhìn hắn: “Khăn bẩn rồi, sao anh không vứt đi?”
Quý Tranh thản nhiên nhìn cô một cái: “Quân phí eo hẹp, không được lãng phí.”
Thi Ngọc: ".

.

."
Hai người từ trên xe bước xuống, Thi Ngọc cảm thấy hơi lạnh, lập tức quấn chặt chiếc áo choàng trên người.
Quý Tranh đi tới bên cạnh cô, người đàn ông một thân quân phục thẳng tắp, nghiêm nghị đứng bên cạnh Thi Ngọc, hơi cong cánh tay lên.
Thi Ngọc rất phối hợp, khoác lên cánh tay hắn, cùng hắn vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận