Cằm Thi Ngọc bị bóp đến phát đau, cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng tốn công vô ích.
Tuy nhiên, điều khiến cô cảm thấy khó chịu chính là câu nói vừa rồi của hắn.
Lục Cảnh Giai giữ chặt cánh tay Thi Ngọc, muốn kéo cô ra khỏi Quý Tranh, nhưng Quý Tranh cũng dùng sức hơn.
Hai người đàn ông cao lớn, Quý Tranh cao hơn Lục Cảnh Giai khoảng chừng vài centimet, hắn rũ mắt xuống nhìn Lục Cảnh Giai, giọng nói tràn đầy vẻ miệt thị: “Nếu như tôi là anh thì bây giờ tôi sẽ lập tức trở về hiện trường lễ đính hôn.”
“Là anh!” Lục Cảnh Giai tức giận: “Là anh đã an bài mọi chuyện, bắt tôi phải kết hôn với con gái của Trình thiếu tướng.”
“Đúng vậy.” Quý Tranh không chút do dự thừa nhận.
“Tại sao lại làm như thế?”
“Tôi cần phải giải thích với anh à? Anh là cái thá gì?”
Lục Cảnh Giai hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Là bởi vì Ngọc Nhi sao? Anh thích cô ấy, thế nên mới không từ thủ đoạn như thế.”
Thi Ngọc đứng ở bên cạnh, nghe thấy Lục Cảnh Giai nói như vậy thì kinh ngạc lắp bắp: “Sao...!Sao có thể như thế được...”
Quý Tranh không trả lời câu hỏi của anh ta, thay đổi chủ đề: “Nếu anh cảm thấy tháng sau quá muộn thì tôi có thể sắp xếp cho anh và vị hôn thê của mình động phòng ngay đêm nay.”
“Anh đừng có vô pháp vô thiên như thế.” Giọng điệu của Lục Cảnh Giai bắt đầu trở nên kịch liệt.
Quý Tranh hơi nhếch môi, khóe miệng lộ ra ý cười cuồng vọng, mang theo một tia khinh thường: “Ha ha, nhà họ Lục buôn bán bao nhiêu năm, anh cảm thấy không có nhược điểm gì sao? Trong tay tôi có không ít chuyện xấu của nhà họ Lục các người đấy, nếu như anh không tin thì có thể thử xem.”
Hắn quay người, đi về phía trước, trước khi đi còn liếc nhìn Thi Ngọc một cái: “Tôi đếm đến ba, nếu như cô không đuổi theo thì tự gánh lấy hậu quả.”
Hắn còn chưa đếm thì Thi Ngọc đã vội vã chạy tới rồi.
Cô quay đầu nhìn Lục Cảnh Giai một cái, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ba người cứ thế quay trở về bữa tiệc, mọi người bên trong vẫn đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Sau khi Quý Tranh đưa Thi Ngọc trở về thì còn phải đi nói chuyện với mấy vị khách khứa.
Hắn không để ý đến cô nữa, để tùy cô hành động.
Thi Ngọc trốn vào trong một góc không bị ai chú ý đến, uống rượu giải sầu.
Anh Lục của cô dẫn theo Trình Vân Vân đi mời rượu mọi người, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Tâm trạng càng không tốt thì càng dễ say rượu, thế nên, khi Quý Tranh ôm cô lên xe thì cô đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Thi Ngọc uống nhiều rượu như vậy, hai mắt cô lờ đờ, mông lung nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình.
Cô nhìn một lúc lâu mà cũng không nhìn ra được hắn là ai.
Cô vươn tay nắm lấy gương mặt hắn, lại giật giật vạt áo của hắn: “Là anh Lục sao? Anh đi đầu quân từ bao giờ thế? Sao dáng vẻ cũng thay đổi rồi?”
Người đàn ông nhíu mày, nắm chặt lấy bàn tay làm loạn của cô: “Nhìn kỹ lại một chút, xem rốt cuộc tôi là ai?”
Thi Ngọc tránh khỏi vòng tay của hắn, dụi dụi mắt.
Một chiếc xe bên cạnh lái qua, đèn xe sáng lên, chiếu sáng trong xe mấy giây.
“À, thì ra là anh...” Thi Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng rồi.
“Tôi là ai?”
“Anh à.” Cô nấc một cái, sau đó chớp mắt, đôi môi xinh đẹp khẽ hé mở: “Là tên khốn kiếp.”
Lông mày Quý Tranh nhướn lên.
Thi Ngọc nói một lần còn chưa đủ, cô lại cường điệu nói thêm lần nữa: “Cực kỳ khốn kiếp.”
Xe nhanh chóng về phủ tư lệnh, tài xế dừng xe lại, cung kính mở cửa xe cho hai người.
Quý Trạch ôm Thi Ngọc từ trong xe ra, trực tiếp vác ở trên vai.
Vai hắn có quân hàm cứng rắn, chọc vào bụng làm cô đau.
Thi Ngọc say rượu bắt đầu tay đấm chân đá loạn xạ: “Tên khốn kiếp nhà anh muốn đưa tôi đi đâu? Cứu mạng, có tên lưu manh trắng trợn cướp đoạt dân nữ nhà lành...”
Tài xế suýt chút nữa bật cười thành tiếng, vẻ mặt của mấy binh lính đứng canh cửa nhìn cũng rất quái dị, giống như đang nín cười.
Sắc mặt Quý Tranh tối sầm lại, giơ tay lên đánh lên mông cô: “Cô im lặng cho tôi.”
Thi Ngọc bị đánh run lên một cái, lập tức yên tĩnh trở lại.
Lúc khiêng cô qua hành lang, Quý Tranh cảm thấy cô yên tĩnh quá thì lại dừng bước, đặt cô xuống.
Cô gái nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Hắn nhéo mày: “Sao lại khóc? Vừa rồi tôi đánh mông cô cũng có đau lắm đâu?”
Thi Ngọc nghe hắn hỏi vậy thì lập tức khóc ầm lên, cô nhào vào lòng hắn, nắm đấm nhỏ đấm lên ngực hắn: “Đến cha tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, sao anh lại đánh tôi? Anh là đồ đáng ghét, tôi đã làm sai điều gì chứ?”
Chút sức lực này của cô tất nhiên không đủ để đánh đau người, Quý Tranh cũng không quản, cứ để mặc cô đánh.
Cô vừa đánh vừa hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Đồ khốn kiếp! Quý Tranh, anh là đồ khốn kiếp!”
Quý Tranh nắm chặt tay cô: “Tôi khốn kiếp chỗ nào?”
Thi Ngọc hất tay hắn ra, lảo đảo hai bước.
Bởi vì cô đang say rượu, lại còn đi giày cao gót, thế nên phải gian nan lắm mới có thể đứng vững.
Cô bắt đầu lẩm bẩm: “Anh đánh mông tôi, bóp cổ tôi, còn...”
Quý Tranh nhướn mày, hăng hái hỏi: “Còn làm sao?”
“Còn dùng côn thịt to lớn thô kệch kia của anh đâm tôi.” Cô vừa khóc vừa nói: “Đau quá...”
“Nói vớ vẩn, ngoại trừ lần đầu hơi đau một chút thì những lần sau chẳng phải cô đều rất dễ chịu đó sao?”
Thi Ngọc lắc đầu: “Không, không phải.”
“Nhóc con, nói dối mạnh miệng quá nhỉ.”
Thi Ngọc đột nhiên ngừng khóc.
Cô đặt tay lên ngực, đôi mắt đỏ bừng, giống như con thỏ con nhìn hắn.
“Nơi này đau.”
“Rất đau.”