“Con muốn cửa hàng này làm của hồi môn, chắc chắn sẽ rất nở mày nở mặt.”
“Cha hứa với con đi.”
“Cha, con muốn cửa hàng này, như vậy thì sau này nhà chồng cũng sẽ coi trọng con hơn.
Những tài sản khác thì là cố định, nhưng cửa hàng này có thể sinh lời.”
“Được được được, con muốn thế nào thì là thế đó.”
Hai người ngồi trong xe, vừa nói vừa cười, nhưng lại khiến gia đình hắn tan thành mây khói.
Quý Tranh tỉnh lại.
Cảnh tượng này lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nếu như việc Thi Nhân Lễ chiếm mất công việc kinh doanh của nhà họ Quý đã khiến nhà họ Quý tan cửa nát nhà, vậy thì lời nói của Thi Ngọc lại phá hủy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nhà họ Quý.
Cửa hàng đó chính là hi vọng cuối cùng của nhà họ Quý, lúc đó hắn đã chạy bôn ba khắp nơi, cầu cạnh không biết bao nhiêu người, cuối cùng mới có thể có được cơ hội.
Nhưng mà, chỉ vì một lời nói nũng nịu của cô mà nhà họ Thi đã nhúng tay vào.
Nhà họ Thi ra giá cao gấp đôi giá của hắn, đó là tất cả tài sản còn lại của nhà hắn rồi, không còn tiền dư nữa.
Thế là cửa hàng rơi vào trong tay nhà họ Thi, Quý Tranh không còn sức để mua lại.
Từ đó, nhà họ Quý sụp đổ.
Hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, quay đầu nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình.
Hắn giơ tay lên, vuốt ve gương mặt của cô, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Bàn tay của hắn rơi trên cổ cô, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút là hoàn toàn có thể bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga kia.
Nếu như hắn giết cô một cách không chút đau đớn nào như vậy, chứng tỏ hắn cũng là một kẻ rất nhân từ, không phải sao?
Cô gái trên giường hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, vẫn tiếp tục ngủ say sưa.
Quý Tranh đặt tay lên cổ cô, nhưng mãi vẫn chưa hành động, cuối cùng thu hồi lại.
Bây giờ hắn không giết cô là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô.
Hơn nữa, hiện tại thân thể của cô vẫn rất ngon miệng, chờ đến khi hắn chán ngủ với cô rồi thì sẽ giết cô sau cũng không muộn.
Trong lòng Quý Tranh tự lý giải hành động thu hồi tay về của mình như thế.
Cô ngủ ngon lành như vậy, còn hắn lại bị ác mộng tra tấn, điều này khiến Quý Tranh khó chịu vô cùng.
Hắn khó chịu thì cô cũng đừng hòng thoải mái.
Thi Ngọc đang ngủ say thì đột nhiên cảm giác được hai chân mình bị dạng ra, sau đó một vật thể to lớn chen vào thân thể cô.
Thân thể cô đã sớm quen với kích thước của hắn, nhưng trong tình huống chưa được bôi trơn mà đã tiến vào thế này thì vẫn hơi đau.
“Ưm...” Thi Ngọc vô thức rên lên một tiếng, vặn vẹo thân thể, cố gắng để cảm giác đau đớn giảm đi một chút.
Côn thịt của người đàn ông ma sát với tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt chẳng mấy chốc đã rỉ nước.
Sau khi say rượu, cô càng thêm to gan lớn mật hơn.
Cảm giác thoải mái lan khắp thân thể, Thi Ngọc rên rỉ, thậm chí còn chủ động cuốn lấy hắn.
Hai chân cô vòng quanh eo hắn, giống như mỹ nữ rắn quyến rũ hắn, khiến hắn trầm luân.
Quý Tranh từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô bao giờ, mặc dù lúc trước hắn vẫn luôn bắp ép cô nói ra những lời dâm đãng, nhưng đều có thể nhìn ra cô nói vẫn rất miễn cưỡng.
Nhưng bây giờ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ đóng mở, phát ra những tiếng rên rỉ mê người, giống như tiếng chim đang gọi bạn tình tới giao phối.
Côn thịt của hắn lại to thêm một vòng, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hắn chỉ muốn khiến cô thoải mái hơn, làm cô rên rỉ dễ nghe hơn.
Quy đầu to lớn mài lên hoa tâm của cô, kích thích mọi điểm nhạy cảm trong tiểu huyệt của cô.
Bàn tay của hắn bóp chặt eo cô, để toàn bộ sức lực của cô đều dồn lên bụng hắn, như thế thì hắn có thể càng đâm vào sâu hơn.
Nơi giao hợp của hai người bắt đầu lênh láng dâng thủy, dính lên cả hai bầu tinh hoàn của hắn, nhìn vừa dâm mỹ vừa sắc tình.
Thi Ngọc cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này lại quá chân thật, cô thậm chí còn có thể cảm giác được dương vật người đàn ông nổi đầy gân xanh, còn cả nhiệt độ thân thể nóng rực vô cùng chân thật.
Cô cảm nhận được những giọt mồ hôi của người đàn ông rơi lên mặt cô, khóe mắt cô run rẩy, cố gắng mở mắt ra.
Nhưng cao trào tới vừa nhanh vừa vội, cô giật bắn mình, còn chưa kịp tỉnh lại thì đã được hắn đưa lên đỉnh.
“Cốc cốc cốc.”
Hai người đang kịch liệt thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Quý Tranh nhíu mày, thoáng nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say dưới thân mình.
Thấy cô không bị đánh thức, hắn cầm chăn phủ kín người cô, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
“Có chuyện gì?”
"Quý tư lệnh." Trương phó quan dừng một chút mới nói: “Xảy ra chuyện rồi.”
Quý Tranh tiện tay cầm chiếc áo ngủ ở đầu giường, tùy tiện khoác vào, sau đó đi ra mở cửa.
“Sao thế?” Hắn châm điếu thuốc, lập tức xua tan khí tức tình dục trên người.
Trương phó quan vô thức nâng mắt nhìn vào trong phòng một chút, sau đó mới lên tiếng.”
“Thi Nhân Lễ chết rồi.”