Ép Bức Dưới Quân Trang FULL


Thi Ngọc chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt theo đó mà rơi xuống.

Cô liều mạng nắm lấy cánh tay hắn, van xin: “Tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi, rốt cuộc tôi đã làm gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Quý Tranh vươn tay lau nước mắt cho cô: “Khóc mà cũng vẫn xinh đẹp như vậy, đây là cách cô dụ dỗ người đàn ông kia cưới cô à?”
Bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lấy bầu ngực đầy đặn của cô: “Hai người đã ngủ với nhau chưa? Cô lừa gạt anh ta kiểu gì thế? Sau khi biết cô không còn trinh nữa mà anh ta vẫn đồng ý cười cô à? Can đảm đấy.”
“Anh im miệng!” Thi Ngọc không nhịn được nữa: “Anh Lục không phải loại người như thế.” Cô dùng sức bóp lấy cánh tay của hắn, muốn hắn buông tay mình ra, nhưng người đàn ông này cứng rắn như một quả núi, bị cô bóp tay như thế mà đến lông mày cũng chẳng thèm nhíu đến một lần.
“Anh Lục? Gọi nhau thân thiết quá nhỉ?” Hắn trầm giọng, sau đó cướp lấy tờ giấy màu đỏ trong tay cô, nhìn qua một chút rồi tiện tay ném xuống đất: “Mãi mãi không rời xa à?”
“Anh đủ chưa? Mau buông tôi ra!” Thi Ngọc tức giận, cô đã ở đây lâu lắm rồi, chỉ sợ lát nữa anh Lục không thấy cô thì sẽ đi tìm, tới đây mà nhìn thấy người đàn ông này thì thực sự là một đại nạn.
“Buông cô ra? Hừ.” Hắn đột nhiên xoay người cô lại, để lưng cô tựa vào ngực hắn.

Sau đó, hắn bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt hai tay của cô.

Một tay khác của hắn vén váy cưới của cô lên, để lộ ra đôi chân thon dài và quần lót trắng đang bao quanh bờ mông tròn trịa.
Thi Ngọc giãy dụa, liều mạng muốn tránh khỏi bàn tay của hắn: “Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Người đàn ông ở sau lưng cô không nói một lời.
Thi Ngọc nghe được âm thanh hắn cởi thắt lưng, kim loại va chạm vang lên âm thanh thanh thúy, cô lập tức hoảng hốt.
“Còn có vương pháp không hả? Đồ khốn này!”
“Vương pháp? Ở Nghiệp Bắc, tôi chính là vương pháp.” Hắn lên tiếng, lời nói vô cùng phách lối.
Thi Ngọc bị người đàn ông túm tóc giật lên, gương mặt của cô bị ép dán vào tấm gương.

Cô cảm nhận được một thứ cứng rắn nóng như lửa đạt gạt quần lót của mình ra, muốn chen vào bên trong thân thể của cô.
Cô giãy dụa, nhưng lại bị bàn tay của hắn giữ chặt lại.
“Đồ khốn...” Thi Ngọc cố gắng ngăn cản sự xâm phạm của hắn, nhưng mọi sự phản kháng của cô đều vô dụng.

Quy đầu lướt qua lướt lại trước tiểu huyệt của cô hai lần, bên trong cô khô khốc, khiến hắn không chui vào được.
Hắn bóp chặt cằm cô, nhét hai ngón tay vào trong miệng cô, quấy đảo đầu lưỡi của cô.
Ngón tay của người đàn ông còn mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, Thi Ngọc dùng sức lắc đầu, muốn đẩy ngón tay của hắn ra, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt lấy đầu lưỡi.
Hắn giống như bắt chước động tác giao hợp vậy, ngón tay đâm vào rút ra trong miệng của cô, chỉ lát sau đã bị nước bọt của cô làm cho ướt nhẹp.

Một lát sau, hắn rút tay ra khỏi miệng cô, chuyển thành đâm ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô.
Có nước bọt làm chất bôi trơn, côn thịt to dài của Quý Tranh lập tức tiến quân thần tốc.

Hắn đâm sâu vào trong cơ thể cô, vừa mới đâm vào đã thọt tới tận chỗ sâu nhất.
A! Hắn tiến vào rồi! Cô lại một lần nữa bị hắn cưỡng hiếp, mà lại còn ở ngay trong hôn lễ của cô!
“Ưm, chặt quá!” Hắn khẽ thở dài một hơi.
“Anh là đồ cặn bã, bại hoại, tội phạm hiếp dâm, anh đáng chết!” Thi Ngọc kêu khóc, cố gắng giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
“Ha ha, nhiều năm không gặp, bây giờ còn biết mắng người cơ đấy.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Bây giờ tôi chỉ đang giúp cô hồi tưởng lại chuyện trước kia một chút mà thôi, làm cho cô ấn tượng sâu sắc về nó một chút, cô phải cảm ơn tôi mới đúng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận