Không ngoài dự kiến của Cố Nhan, cô đã tìm được một người tuyệt đối đáng tin cậy trong danh sách bạn bè khổng lồ của mình để có thể giúp cô bắt cóc Chu Quân Ngôn.
Họ thật sự rất chuyên nghiệp, Cố Nhan nghe qua kế hoạch bắt cóc cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Họ chỉ cần đi theo dõi xe của Chu Quân Ngôn, đến chỗ không có camera thì chờ Chu Quân Ngôn xuống xe sẽ đánh thuốc mê để anh ấy ngất đi là được.
Dựa theo thói quen “quen tay hay việc”, hành động của họ chỉ một phát là xong việc.
Cố Nhan nhanh chóng thêm vào yêu cầu: “Tuyệt đối không được gây thương tổn cho đối tượng bắt cóc”, họ chỉ có thể dùng thuốc mê nhập khẩu chất lượng cao, thế là Cố Nhan lại phải chi thêm tiền.
Cô gửi tất cả các thông tin về Chu Quân Ngôn như chứng minh thư, thời gian tan việc và bảng số xe, tất tần tật thông tin về anh.
Sau khi trả trước ba mươi phần trăm tiền đặt cọc, cô nghĩ: Tuyệt quá, tối nay là có thể ân ái triền miên cùng anh rồi.
Vào ngày gây án, Cố Nhan sắp xếp lịch trình của mình rất hợp lý: Đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt sạch sẽ, chuốt lông mi, triệt lông toàn thân rồi sau đó sang tiệm salon bên cạnh trang điểm tạo kiểu…
Khi cô chuẩn bị xong xuôi đã là bốn giờ chiều, Rolla gặp cô trong tiệm salon đưa thuốc cho cô.
Để trên bụng không có thịt thừa khi ân ái mây mưa, cô chỉ uống một ly nước trái cây mới vắt trong lúc trò chuyện với Rolla.
Trước khi về nhà, cô trả lời một cuộc điện thoại và quay lại trung tâm thương mại dạo một lúc, cuối cùng mua một bộ đồ lót màu đỏ.
Thật ra Cố Nhan cũng biết rằng những gì cô đang làm có hơi thừa, dù sao đến lúc đó Chu Quân Ngôn cũng đã bị thuốc mê làm bất tỉnh nhân sự, căn bản sẽ không nhìn thấy gì, không có cảm giác gì.
Nhưng cô vẫn phải tìm chút chuyện gì đó để làm, nếu không sẽ thấy thời gian trôi rất chậm.
—— ——
Giây phút Cố Nhan đẩy cửa phòng ngủ ra, cô nín thở.
Cửa nhà Cố Nhan là khóa mật mã thông minh, cô biết họ đã đưa Chu Quân Ngôn tới theo kế hoạch một cách hoàn hảo.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý sau khi nghe điện thoại nhưng vẫn có chút khó tin vào hình ảnh trước mắt.
Người đàn ông mà cô đã nhớ nhung trong một thời gian dài giờ phút này đang nằm trên giường của cô với đôi mắt nhắm nghiền.
Loại cảm giác này tựa như là hoàng tử sắp hôn để đánh thức người đẹp đang ngủ say, cô hưng phấn đi vòng qua bên giường.
“Chu… Chu Quân Ngôn?” Cô thăm dò, ngập ngừng lên tiếng, quả nhiên, người đàn ông trên giường không hề có phản ứng.
Cố Nhan biết bây giờ anh đang ngủ rất say, cô ngồi xuống bên giường, ngũ quan của Chu Quân Ngôn vô cùng lập thể, góc cạnh rõ ràng, cô cẩn thận từng li từng tí sờ lên sóng mũi cao ngất của anh.
Ôi, đẹp trai quá.
Đúng thế, nếu không đẹp trai thì cô đã không làm ra những chuyện như này.
Quên đi, cô không muốn bộc bạch nội tâm lúc này, vẫn nên tranh thủ thời gian gạo nấu thành cơm trước đã.
Cô đang chuẩn bị đứng lên cởi quần áo, khóe mắt quét qua mới phát hiện hai cánh tay của Chu Quân Ngôn bị còng trên cột đầu giường!
Không ngờ, dịch vụ bắt cóc còn chuyên nghiệp đến trình độ này.
Cố Nhan nghiêng người nhìn một chút, cổ tay của Chu Quân Ngôn quả nhiên bị cọ xát đến đỏ lên.
Cô đau lòng nhìn khắp phòng tìm một cái gì đó để có thể lót quanh cổ tay anh, cuối cùng chỉ có thể dùng bốn miếng đệm ngực lót lót vào dưới còng sắt…
—— ——
Cố Nhan kéo rèm cửa lên, cởi quần áo của mình ra.
Trong phòng tối om, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Quân Ngôn, và mùi nước hoa nam giới mà cô đã mua ở quầy chuyên doanh cách đây không lâu.
Cố Nhan bị hương thơm này hun đến hắt xì một cái, cô đổ chất kích thích tình dục nam giới mà Rolla đưa vào máy tạo độ ẩm.
Chẳng mấy chốc, một mùi hương đặc biệt hoàn toàn lấn át đi mùi nước hoa kia, khiến da đầu cô tê dại.
Rốt cuộc cô nhịn không được vội trèo lên giường rồi ngồi lên đùi của Chu Quân Ngôn.
Tưởng tượng và thực hành cuối cùng vẫn là có chỗ khác biệt.
Cô cảm ơn những người đó đã không cởi quần áo của Chu Quân Ngôn, để cô có thể cảm nhận được cảm xúc khi giúp người yêu cởi đồ.
Bởi vì cổ tay bị còng nên áo sơmi không có cách nào cởi xuống hoàn toàn, Cố Nhan cũng không kiên trì.
Cô vô thức chú ý đến quần của anh hơn.
Sau khi kéo khóa kéo ra, “đồ vật tình dục” của Chu Quân Ngôn bật ra khỏi quần âu phục màu đen.
.