Ép Gả Vợ Hiền

Anh ta…… Có ý gì? Vị hôn thê, không đề cập đến cưới gả, chẳng lẽ anh ta muốn…… trong lòng Hứa Lương Thần đột nhiên trào dâng phẫn nộ. Những người đàn ông có quyền thế này, chẳng lẽ ai ai cũng vô lương tâm đến mức coi phụ nữ như đồ chơi sao? Ngay cả vị thiếu soái mặt lạnh xưa nay ko dính tin đồn trăng hoa này cũng là loại dơ bẩn dung tục vậy sao?

Yến Châu mỹ nữ vô số, hoàn phì yến sấu, không biết có bao nhiêu người tự nguyện muốn có một đoạn tình duyên ướt át cùng anh ta, người này vì sao cứ khư khư giữ lấy cô không chịu buông?!

Tuy rằng rất muốn đẩy anh ta ra chạy lấy người, nhưng người đàn ông đứng trước mặt quá gần, dáng người cao ngất, vô hình trung có một loại hơi thở lạnh lẽo đè nén, bao phủ chặt chẽ lấy cô.

Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy khoảng cách hai người quá gần, dường như có thể nghe thấy rõ ràng cả hô hấp và tiếng tim đập, ánh mắt của anh như kiếm lướt qua mặt, mái tóc cùng thân thể cô.

Cô cũng không thể lùi lại, thân thể tựa vào bình phong, dường như sau lưng có mồ hôi và thủy tinh không có độ ấm, lạnh lẽo như nước.

Hứa Lương Thần bất an chớp chớp mắt, trong đầu lướt qua đủ loại lý do cự tuyệt và ý kiến, lại thấy Đoàn Dịch Kiệt hơi hơi cúi đầu, đôi mắt thâm sâu như biển.


Đôi mắt sáng của cô như có ánh sáng chuyển động, có phẫn nộ, có khó hiểu, có xấu hổ, có ngượng ngùng, có khinh bỉ, trong lúc nhất thời làm Đoàn Dịch Kiệt không thể chuyển mắt.

Xưa nay, trong mắt những người phụ nữ xấu đẹp béo gầy muôn hình muôn dạng anh từng nhìn thấy đều là cực kỳ hâm mộ, nịnh nọt, tò mò hoặc tham lam như ẩn như hiện, chưa từng thấy hận giận đan xen phức tạp mà lại rõ ràng như thế này?

Nhưng anh thích biểu cảm sinh động như vậy.

Dường như bị mê hoặc, anh không tự chủ được vươn tay, chống lên bình phong phía sau cô, rũ mắt sáng ngời nhìn cô. Tay anh lướt qua tóc cô, thân thể cứng đờ của Hứa Lương Thần không khỏi run rẩy. Đoàn Dịch Kiệt có chút không đành lòng nhẹ giọng: “Vì sao không muốn?”

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, hô hấp của Hứa Lương Thần có chút dồn dập, cảm thấy mùi thuốc lá như có như không trên người người đàn ông này, cùng với đó là hơi thở lạnh lẽo như một chiếc lưới vô hình siết chặt lấy cô. Cô chỉ có thể dùng sức cắn khẽ bờ môi run rẩy, cố gắng bình ổn nhịp tim đang bất an của mình.

“Nói lý do của em xem.”

Đoàn Dịch Kiệt chậm rãi áp sát vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo một chút nhẫn nại.

Cảm giác được tay anh tiến lùi từng tấc, Hứa Lương Thần hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh: “Xin thứ lỗi, tôi đã có…… người yêu. Hơn nữa Đoàn tiên sinh không phải người thường, chắc chắn cũng hiểu được dưa hái xanh không ngọt, nhược thủy tam thiên, tội gì phải làm khó tôi?”

Đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt hơi hơi nheo lại, đến lúc này rồi mà cô còn kiên trì giảng đạo lý, ừm, đủ trấn định, xem ra anh lựa chọn không sai. Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước nhưng lại có áp lực không thể nói thành lời: “Làm vị hôn thê của tôi Hứa tiểu thư cảm thấy uất ức vậy sao? Nhược thủy tam thiên, nhưng tôi chỉ coi trọng một gáo nước này thôi[1], không được sao? Hơn nữa, sao Hứa tiểu thư lại cảm thấy dưa này nhất định còn xanh? Em nói người yêu, là phóng viên người Mỹ kia sao?”

[1] Từ “nhược thủy” trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 ý chỉ bể tình biển yêu. Cổ Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc : “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước”, sau này trở thành lời thề tình yêu son sắt giữa hai người nam và nữ.

Tên chết tiệt này đang nghi ngờ cô lạt mềm buộc chặt làm bộ làm tịch sao?!


Hứa Lương Thần phẫn hận không nói gì, lông mi rũ xuống che giấu ánh mắt oán hận sắc như dao, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, dùng sức cắn môi dưới, lo rằng mình không nhịn được sẽ mắng ra tiếng. Trong lòng cũng hơi lo lắng, anh ta lại biết về David, chẳng lẽ đã phái người lén điều tra cô? Người này xem ra rất khó giải quyết.

Đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng đập vào mắt Đoàn Dịch Kiệt. Ánh mắt trầm xuống, dung nhan xinh đẹp kiều mỵ điềm đạm đáng yêu, khóe môi đáy mắt lại có quật cường và kiên trì. Lần đầu tiên anh phát hiện phụ nữ là mật, cũng có sức hấp hẫn khôn kể đối với mình.

Nghĩ là làm, Đoàn thiếu soái xưa nay lấy lý trí làm đầu lần này không kìm chế được chính mình, cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng.

Hứa Lương Thần bất ngờ không kịp phòng ngự, bất ngờ hô nhỏ một tiếng dùng sức đẩy ra, muốn thoát khỏi vòng vây của anh. Đoàn Dịch Kiệt sao có thể để cô kháng cự, cơ thể ép về phía trước. Trong nháy mắt chỉ nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng”, bình phong đáng thương không chịu được sức nặng của hai người, đổ xuống. Hai người không phòng bị cũng ngã theo.

Có thể tưởng tượng ra tư thế chật vật và mờ ám đến mức nào.

Đoàn Dịch Kiệt nằm trên người Hứa Lương Thần, môi chạm môi, có thể so với hôn nồng nhiệt. Hứa Lương Thần xấu hổ lại sợ hãi mặt đỏ đến mức có thể xuất huyết: “Anh…… Đứng lên!”

Thật sự chẳng còn quan tâm đến lễ tiết được nữa, bởi vì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp: “Đại thiếu, ngài không sao chứ?”


Dưới thân mềm mại làm cho trong lòng Đoàn Dịch Kiệt không khỏi trào dâng lên một cảm giác khác thường. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hứa Lương Thần ửng đỏ, không đứng dậy, chỉ trầm giọng nói: “Tôi không sao.”

Ngoài cửa đáp lại một tiếng, sau đó không có động tĩnh nữa.

“Anh, xin…… Đứng lên……”

Hứa Lương Thần xấu hổ lúng túng không chịu nổi phẫn hận đan xen, nhưng không thể không hạ giọng cầu xin. Trên eo còn hơi đau, không biết có phải bị thương không.

Cô nhăn mặt nhíu mày làm Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy khác thường, vội bình tĩnh đứng lên, thuận tiện đưa tay kéo Hứa Lương Thần. Hứa Lương Thần cúi đầu cự tuyệt, muốn tự mình đứng lên, nhưng trên eo đau đớn làm cô cứng ngắc, cơ thể lảo đảo, hẳn là eo bị thương rồi.

Đoàn Dịch Kiệt phát hiện thật sự không ổn, nhìn thoáng qua hỏi: “Làm sao vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận