Đoàn Chính Huân híp mắt lại, khóe miệng như cười như không dưới ánh đèn hơi lộ ra vẻ ác nghiệt khiến Hứa Lương Thần cảm thấy sợ hãi, lời nói đã đến miệng không thể không nuốt xuống.
Nhìn vẻ mặt Đoàn lão phu nhân hiền lành và chờ mong, cô miễn cưỡng mỉm cười đột nhiên không biết trả lời thế nào mới tốt, đành phải cười gượng yên lặng không nói gì.
Không phải cô không biết đa số quân phiệt trong nước đều hành xử theo cách thổ phỉ, cô cũng đã được tự trải nghiệm trên người Đoàn Dịch Kiệt rồi, nhưng thủ lĩnh quân chính phủ như Đoàn Chính Huân lại hết lần này đến lần khác ép buộc trực diện, bá đạo mạnh mẽ thật sự làm cô bất đắc dĩ và đau đầu.
Sau một lúc lâu lặng lẽ trầm ngẫm, Hứa Lương Thần cũng chỉ đã đè nén được đủ loại cảm xúc trong lòng, ánh mắt bình tĩnh, ngẩng đầu lên. Người ở dưới mái hiên, thế lực yếu ớt, tiền đồ của người thân thậm chí là mạng sống đều nằm trong tay người ta thì đương nhiên không thể không cúi đầu, Đoàn đại soái ngài không cho tôi phủ nhận, tôi đây cũng không thừa nhận, ngài có thể làm gì nào?
Được, nha đầu đủ dũng khí có cốt khí! Đoàn Chính Huân cong khóe môi nhìn Hứa Lương Thần. Ông cầm quân nhiều năm, thế lực lớn, người có thể ở trước mặt ông bình tĩnh quật cường như vậy cũng không nhiều, không ngờ nha đầu kia lại to gan như vậy, không hổ là con dâu tương lai của phủ Đại Soái! Lão tử thích.
Ánh mắt quái gở kia làm cho Lương Thần cũng có chút bị động, trong lòng không khỏi thầm mắng Đoàn Dịch Kiệt, đều do anh ta gây họa. Xem ra, tối nay hai cha con này cố ý muốn ép cô diễn một tuồng kịch trước mặt lão thái thái rồi. Đành vậy, để mau chóng tạm thời thoát thân, vì dượng Giang, cô sẽ cố gắng phối hợp, còn những chuyện khác, hừ, cô nhất quyết không đồng ý.
Nghĩ đến đây, Hứa Lương Thần dùng ánh mắt kiên định nhìn Đoàn Chính Huân một cái.
Ý tưởng không tệ, nhưng cô lại xui xẻo đụng tới Đoàn đại quân phiệt gian xảo am hiểu nhất là đào hầm.
Đoàn Chính Huân nhìn vào mắt cô, thấy Hứa Lương Thần lưỡng lự, cuối cùng ngừng công kích, không dám phủ nhận trước mặt lão thái thái, khóe môi ông không khỏi khẽ cong lên, tiếp tục đào hố thu phục “Con dâu” tương lai.
Đoàn Chính Huân ra vẻ vừa lòng với biểu hiện của Hứa Lương Thần, không tiếp tục đề tài này nữa mà nhẹ nhàng linh hoạt chuyển sang nói chuyện trong nhà: “Những năm gần đây mẹ chịu khổ vất vả, giờ cũng sắp tới đại thọ, không biết mẹ có tính toán gì không?” Chuyện ông muốn nhắc tới chính là ngày mừng thọ của Đoàn lão phu nhân. Yến Châu xưa nay chú trọng và để ý chỉnh thọ, đại thọ lão phụ nhân sáu mươi là một trong những là đề tài quan trọng của phủ Đại Soái trong khoảng thời gian này.
Đoàn lão phu nhân cười cười khuyên giải, hiền lành nhìn con: “Tấm lòng của mấy đứa mẹ hiểu. Vừa rồi mẹ cũng đã nói, sinh nhật đối với người trẻ tuổi thì quan trọng chứ mẹ đã sáu mươi tuổi rồi, cha mẹ cũng đã sớm an nghỉ, sinh nhật cũng chẳng để làm gì. Thứ hai, gần nhất đây lại lũ lụt sóng thần, dân chúng khổ cực . . . . . . Tiền tổ chức sinh nhật không bằng tiết kiệm dùng cứu tế nạn dân, cũng coi như tích công đức cho mẹ.”
Đoàn Chính Huân không chĩa mũi dùi về phía cô nữa khiến Hứa Lương Thần khẽ thở phào trong lòng, nghe Đoàn lão phu nhân nói ra như vậy, trong lòng cô không khỏi thầm khen lão phu nhân tốt bụng nhân hậu. Nhưng sao một người hiền lành như bà lại sinh ra một đứa con trai như thổ phỉ, dạy dỗ ra một đứa cháu trai mặt lạnh như vậy. . . . . .
Đang nghĩ vậy, lại thấy Đoàn Chính Huân mỉm cười cung kính nói: “Mẹ nói có lý, con nào dám không nghe? Nhưng đời người khó được một lần sáu mươi, khi nào con còn có thể tẫn hiếu thì phải khiến mẹ được mui vẻ hạnh phúc mới đúng.”
Đoàn Dịch Kiệt ở bên khuyên bảo, từ vẻ mặt lời nói cùng hành động lúc mới đến của anh, Hứa Lương Thần hiểu vị đại thiếu mặt lạnh này thực ra cực kì kính trọng và yêu thương người bà nội đã nuôi lớn anh, cô không khỏi sâu sắc nhìn anh. Dù nói như thế nào, người biết hiếu kính bề trên chắc hẳn cũng không phải người xấu.
Lão phu nhân nhìn Hứa Lương Thần một cái, sau đó mỉm cười nói với hai cha con đang ra sức khuyên bảo kia: “Nếu các con thực sự có lòng thì không cần so đo những chuyện đó đó, dốc sức giúp dân chúng sống an ổn qua ngày mới là chuyện quan trọng. Về phần người một nhà chúng ta, chuyện có thể khiến bà già này vui không phải đang ở ngay trước mắt sao?”
Thật đúng không phải người một nhà không vào cửa một nhà, một câu của bà khiến Hứa Lương Thần không khỏi cúi đầu oán thầm, lão thái thái cũng thật là sao lại nhất quyết không chịu tha cho cô?
Đoàn Chính Huân nhìn cô, hơi gật đầu, xem ra suy nghĩ của ông không sai, nếu hôm nay quyết định việc này sẽ khiến lão phu nhân vô cùng vui vẻ, vì thế ông cũng thuận thế nói: “Lão thái thái nói gì hai đứa cũng đều nghe thấy rồi đấy, đã như thế thì việc này cứ quyết định thế đi. Làm cùng ngày mừng thọ mẹ, song hỉ lâm môn, mẹ cảm thấy như thế nào?”
Hứa Lương Thần cảm thấy có chút không ổn, nhưng không rõ rốt cuộc Đoàn Chính Huân vừa quyết định chuyện gì. Cô không khỏi có chút không hiểu nhìn Đoàn Dịch Kiệt.
“Đương nhiên rất tốt, rất tốt!” Đoàn lão phu nhân vui mừng liên thanh nói tốt, sau đó cẩn thận dặn dò: “Việc này vẫn nên thương lượng với người lớn nhà nha đầu một chút, hai nhà kết thân, đại soái cũng không thể tự chủ trương được. Đúng không, nha đầu?”
Cái gì? Hứa Lương Thần bỗng chốc hiểu ra, Đoàn Chính Huân vừa quyết định hôn sự của cô và Đoàn Dịch Kiệt? ! Cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Những chuyện lúc trước bao gồm cả chuyện Lư phu nhân và Đoàn Chính Huân đề ra hôn sự, cô vẫn ‘đà điểu’ cho rằng nhà họ Đoàn vì lão thái thái mà cố ý diễn, không ngờ tối nay lại thật sự quyết định hôn kỳ rồi!
Đây là sự thật sao? !
Không chỉ Hứa Lương Thần giật mình, chính Đoàn Dịch Kiệt cũng vô cùng bất ngờ. Nhanh chóng lấy vị nhị tiểu thư này về nhà đương nhiên là chuyện cầu còn không được, nhưng anh cũng biết Hứa Lương Thần luôn kháng cự chuyện này. Không cường thủ hào đoạt thì không được, nhưng bất đắc dĩ là vì anh thật lòng thích cô, cho nên anh không chỉ muốn thân xác cô mà còn muốn cả trái tim tinh xảo đặc sắc thông tuệ kia.
Theo ý anh, việc này cần nỗ lực, cần thời gian làm giai nhân cảm động, cho nên nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hứa Lương Thần, anh nhìn cha híp ánh lại hỏi.
Đoàn Chính Huân liếc con trai một cái, thằng oắt đáng chết, vẻ lạnh lùng quyết đoán ngày xưa đi đâu rồi? Gặp phải nha đầu kia liền váng đầu à? Ba thấy mày sau này chắc chắn bị vợ ăn chết, những gì sáng nay ba nói với mày đều bỏ ngoài tai hết rồi hả? !
Những gì sáng nay đã nói? Đoàn Dịch Kiệt nhíu hàng mày kiếm lại, hạ tầm mắt.
Sáng sớm sau khi hội nghị về cứu tế kết thúc, Đoàn Dịch Kiệt báo cáo xong công tác, cha liền giữ anh lại, im lặng một lát đột nhiên hỏi tình hình của Hứa Lương Thần gần đây. Anh nghe xong suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này ban đầu con chỉ muốn ứng phó qua loa với ta và mẹ con cho xong, muốn lão thái thái vui, đúng không?”
Nhìn ánh mắt sáng quắc của cha mình, Đoàn Dịch Kiệt nhẹ nhàng gật đầu. Chuyện của anh muốn dấu diếm được ông ấy thật đúng là không dễ dàng. Nếu ông ấy đã đều đã tra rõ ràng, giấu diếm nữa cũng vô dụng.
“Nhưng bây giờ, ” Đoàn Chính Huân lườm anh: “Con không muốn buông tay, đúng không.” Câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định. Tối hôm qua bản báo cáo điều tra đã được đưa đến tay ông, tiền căn cùng phát triển của sự việc quả nhiên không ngoài phán đoán của ông.
Thằng nhóc chết tiệt, giới thiệu khuê tú danh môn cho thì không thèm, cố tình lại để ý nha đầu ngang ngược này. Đoàn Chính Huân nhìn thoáng qua tấm hình kẹp trong hồ sơ để lộ ra một góc có chút bất đắc dĩ, lão Đoàn ông đành phải xin lỗi mấy ông bạn già rồi, ai bảo họ đến chậm một bước.
Đoàn Dịch Kiệt ngẩng đầu, đứng thẳng nhìn chăm chú vào cha anh, nghiêm túc đáp: “Vâng. Con cảm thấy cô ấy không chỉ có tài mà còn lương thiện, trong lòng có quốc gia, nhất định có thể làm một người vợ hiền.”
Đoàn Chính Huân khẽ gật đầu, thằng nhóc này cũng thật tinh mắt: “Ừ. Người ngoài chỉ biết thiếu phu nhân phủ Đại Soái tôn quý vinh quang, kỳ thực trong đó bao gồm trách nhiệm, áp lực, không đơn giản. Không chỉ có lúc phải ra mặt mà thời điểm mấu chốt còn phải có trái tim bao dung, ý chí cao thượng, không thể bị xiềng xích! Ta thấy nha đầu nhà họ Hứa này có thể đảm đương được!”
Đoàn Chính Huân có chút cảm khái nhả ra vòng khói, nói tiếp: “Đối với văn nhân, trước kia ta cũng coi như có tôn trọng, nhưng trong lòng lại vẫn cho rằng báng súng vẫn là mạnh nhất! Chuyện hồ Vi Mạch lần này khiến ta nhận ra giá trị của kiến thức mới. Sở Trang bị nghiên cứu chế tạo đồ lặn, bọn nha đầu đưa tin tạo thành ảnh hưởng với dư luận quốc tế, đây chính là ‘tú tài một cây bút, chống được mười vạn binh’. Chỉ có cô gái như vậy mới có thể làm con dâu phủ Đại Soái!”
Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Đoàn Chính Huân thở dài nói: “Ngoại ưu nội hoạn, đường chúng ta đi sau này sẽ không bằng phẳng. Nha đầu gả vào, không chỉ có hưởng phúc đâu, con hãy tính toán cho kỹ. Còn nữa, nếu đã nhận định thì việc này không thể mềm lòng, không thể kéo dài, hiểu chưa?”
Nha đầu không phải người bình thường, một khi để cô tìm được cơ hội giương cánh cao bay thì cho dù là phủ Đại Soái, ở trong mắt cô cũng không đáng một đồng. Kinh nghiệm của cha mấy năm nay, phụ nữ đều rất cảm tính, đầu tiên phải giữ lại dần dần thu phục, nước chảy đá mòn, tinh tế dụng tâm, thật lòng thật dạ còn sợ không lấy được trái tim họ sao. Sau này, thằng nhóc ngốc con cần phải học cách dỗ phụ nữ.
Lời cuối của cha, Đoàn Dịch Kiệt hiểu là ông đang dặn dò anh phải nhanh chóng lấy được tình cảm của Hứa Lương Thần, cái đó trùng khớp với ý định của anh, vậy nên không khỏi gật đầu, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa.
Nhưng anh không ngờ, “Không thể kéo dài” mà cha anh nói lại là ‘dao sắc chặt đay rối’[1] như lúc này.
[1] Dao sắc chặt đay rối: một nhát chặt đứt, giải quyết nhanh gọn
Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sáng quắc uy nghiêm của Đoàn Chính Huân, Hứa Lương Thần lo lắng, muốn nói lại thôi, không ngờ vị đại soái này quyết tâm thủ hào đoạt, giáp mặt ép cưới. . . . . . Ông ta chắc chắn cô không dám cự tuyệt trước mặt Đoàn lão phu nhân sao? !
Một khi giải thích rõ ràng ở đây, Đoàn lão phu nhân sẽ. . . . . . Nhìn nụ cười yếu đuối, nghe tiếng ho tê tâm liệt phế của bà, Hứa Lương Thần biết nếu để lão phu nhân chịu kích thích, thì theo tình trạng của bà lúc này chưa chắc đã chịu đựng được. Một khi xảy ra chuyện gì, lấy tác phong thổ phỉ của Đoàn Chính Huân, chỉ sợ không chỉ có cô mà ngay cả anh họ, anh rể cũng khó thoát khỏi bị liên lụy. . . . . . Hơn nữa, lão phu nhân lương thiện, nếu bởi vì cô mà xảy ra chuyện thì cho dù thoát khỏi chuyện này, cả đời cô cũng sẽ ăn năn. . . . . . Nhưng nếu không nói, chẳng lẽ chờ việc này trở thành sự thật sao?
Trong lòng Hứa Lương Thần nóng như lửa đốt, lại nghĩ không nghĩ ra cách ra thoát thân vẹn cả đôi đường.
Đúng lúc này lại nghe được Đoàn Chính Huân nói: “Mẹ nói có lý, ngày mai con sẽ lấy thân phận thông gia, mở tiệc chiêu đãi vợ chồng thị trưởng Tôn và họ hàng nhà họ Hứa. Mặt khác, theo mẹ nói, hôn lễ vừa phải long trọng không để mất mặt phủ Đại Soái chúng ta, vừa phải tiết kiệm cứu tế nạn dân. Chuyện này cứ giao cho Dịch Kiệt làm, mẹ thấy thế nào?”
“Tốt, người làm cha như con đã lên tiếng vậy Tiểu Kiệt phải làm cho cẩn thận, vừamuốn long trọng long trọng vừa muốn tiết kiệm không dễ dàng đâu. Không làm được thì cũng đừng hòng lấy được vợ, đến lúc ấy cũng đừng trách bà nội và cha cháu.” Lão thái thái trêu đùa nói.
Không tìm được thời cơ nói ra, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ chỉ ký thác hi vọng vào buổi gặp mặt giữa anh họ và Đoàn Chính Huân vào ngày mai, hi vọng Đoàn Dịch Kiệt không tìm được cách tổ chức một hôn lễ “Vừa long trọng vừa tiết kiệm”. Vừa tốn ít tiền mà vẫn đầy đủ hẳn là không dễ làm? Cô cảm thấy mình tựa như con tằm nhả tơ, dần sụp xuống cái hố của hai cha con nhà họ Đoàn này, nhìn chung quanh không thể không kiêng dè, lại bị kén trói buộc, không giãy dụa được.
Đoàn Dịch Kiệt sẽ tổ chức một hôn lễ “Vừa long trọng vừa tiết kiệm” thế nào đây?