Ép Gả Vợ Hiền

Tiếp xúc lâu với Hứa Lương Thần, Đoàn Kỳ Bình càng ngày càng tôn kính và yêu thích vị tài nữ du học này. May mắn cô ấy lại có duyên với anh cả, trong lòng cô đương nhiên vui thay Đoàn Dịch Kiệt. Hai người chính trực lại có khát vọng ở bên nhau, đây là phúc của anh cả, cũng là may mắn của nhà họ Đoàn.

Để giúp Đoàn Dịch Kiệt xưa nay không hiểu tình trường giành được niềm vui của giai nhân, cô cũng từng âm thầm tác hợp cho hai người. Ánh nến hoa tươi, hoa hồng nhẫn kim cương, mất không ít tâm tư, bất đắc dĩ là Hứa Lương Thần vẫn kiên quyết, Đoàn Kỳ Bình cũng đành bó tay. Lại không ngờ ‘thời thế thay đổi’, cha cô cũng không muốn để lỡ cô con dâu ưu tú này, dám dùng hành vi thổ phỉ lừa gạt, ra tay nhanh gọn, Hứa Lương Thần lập tức phải gả.

Đoàn Kỳ Bình vừa vui mừng cho anh cả vừa lo lắng, Lương Thần không phải thiếu nữ trong khuê phòng nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy là người có tư tưởng, có khát vọng. Tuy rằng cô không biết vì sao cô ấy yên lặng chấp nhận hôn sự, nhưng ỷ mạnh hiếp yếu như vậy chắc chắn sẽ khiến cô ấy suy nghĩ linh tinh. Về sau ở bên anh cả, cô ấy sẽ an tâm làm thiếu phu nhân nhà họ Đoàn sao?

Biết hôm nay làm cô dâu rất mệt, nhưng cô cũng nhìn ra được trong lòng Hứa Lương Thần có lo lắng. Đoàn Kỳ Bình biết tửu lượng của Hứa Lương Thần, vì thế cố ý khuyên cô ấy uống hai chén, có lẽ có thể giúp cô ấy nghỉ ngơi. Về phần động phòng hoa chúc tối nay, anh cả sẽ đối đãi với kiều thê tân hôn đang say thế nào, Đoàn Kỳ Bình chỉ hơi tò mò chứ không hề lo lắng. Từ chuyện trêu chọc cô dâu chú rể là có thể thấy được anh yêu thương vị tân phu nhân này thế nào, hẳn là sẽ không làm khó cô ấy.

Vừa cùng Kỳ Ngọc đi ra ngoài liền thấy bóng dáng Đoàn Dịch Kiệt xuất hiện tại cửa sân. Kỳ Bình lặng lẽ kéo em gái, hai người rón rén đến hành lang gấp khúc, quặt vào chỗ rẽ. Chờ Đoàn Dịch Kiệt vào phòng, mới lặng lẽ đi ra.

Kỳ Ngọc kéo tay chị cả, Kỳ Bình theo ánh mắt của cô nhìn lại, đã thấy La Hoằng Nghĩa dẫn theo một đội thị vệ bí mật canh tại cửa viện. Cô bật cười. Để tránh cho Lương Thần bị trêu chọc, anh cả ngốc đúng là đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ai đời lại có chú rể nào cương quyết không để người ta nghe lén như vậy? Đây là việc vui cơ mà.

Hai người trốn La Hoằng Nghĩa, đứng ở phía dưới cửa sổ đằng sau, vừa sợ hãi lại vừa chờ mong như đứa nhỏ làm chuyện xấu áp tai vào sát cửa sổ.

Trong viện gần đây mới trồng không ít nguyệt quế, bởi vì được chăm sóc cẩn thận nên hoa nở rộ, bên trên nhánh cây cong cong là những cụm hoa cúc rậm rạp. Gió đêm thổi qua cuốn theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến đêm trăng tăng thêm mấy phần ý nhị. Đoàn Dịch Kiệt đứng trên đường mòn, nhìn khóm hoa tinh tế vàng óng ánh, cũng bị mùi thơm dìu dịu kia câu mất hồn phách, dần dần có chút xuất thần.

Mềm mại kia, mùi thơm kia rốt cục cũng đã thuộc về anh, nhưng đến khi nào anh mới có thể đi vào lòng cô? Tối nay, hai người đối mặt sẽ có cảm giác gì? Nên làm thỏa mãn tâm nguyện của bản thân, hay là làm theo lựa chọn của cô. . . . . .

Suy nghĩ một lúc lâu, Đoàn Dịch Kiệt lắc đầu, cười thầm ‘ở trước mặt cô mình càng ngày càng không có quyết đoán’, liền nâng bước đi vào phòng khách. Nến đỏ còn đang cháy nhưng trong phòng không một bóng người. Trong lòng anh âm thầm có chút khó hiểu, theo tính tình Lương Thần, cô sẽ không chủ động bước vào phòng ngủ vào những lúc như thế này, vậy cô ở đâu?

Anh bước nhẹ, dạo qua một vòng, vừa đi vào nội sảnh liền thấy giai nhân trong lòng đang dựa vào một bên sofa, một tay chống trán hai mắt khép chặt, hô hấp trầm tĩnh thổ khí như lan[*]. Dưới ánh nến gương mặt cô như phủ một vầng sáng ửng đỏ tươi đẹp, yên tĩnh như đã chìm vào mộng đẹp.

[*]Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.

Đoàn Dịch Kiệt như ngừng thở, ngơ ngác nhìn một hồi mới nhẹ nhàng đi qua. Cúi người, mùi thơm của thiếu nữ và mùi rượu, mùi hoa xộc vào mũi. Hóa ra nha đầu này uống rượu, Đoàn Dịch Kiệt nhếch môi mỉm cười, đứng dậy lấy một cái chăn mỏng ở bên cạnh đắp cho cô.

Hứa Lương Thần ưm một tiếng, khẽ giật giật nhưng không tỉnh lại.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt như vẽ của cô, tim Đoàn Dịch Kiệt đập như sấm, bàn tay đưa đến nửa đường lại dừng lại, đè nén suy nghĩ rung động khó nhịn. Nghĩ đi nghĩ lại, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện ghế sofa, khoanh tay nhìn người trước mắt đăm đăm, trong lòng ngập tràn dịu dàng.

Chỉ cần có cô dù là khi nào nơi nào, đều là lương thần mỹ cảnh. . . . . .


[*] Lương thần mỹ cảnh: ngày tốt cảnh đẹp.

Đứng ở bên ngoài nghe mãi mà trong phòng lại không có chút động tĩnh gì, Đoàn Kỳ Bình và Kỳ Ngọc không khỏi nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, lại có chút không hiểu. Đêm động phòng hoa chúc, sao hai người kia lại yên tĩnh như vậy? Hai chị em ló đầu ra nhìn rốt cục cũng khiến cho La Hoằng Nghĩa chú ý. Anh đi tới thấy là hai chị em cô liền nâng tay kính lễ, khẽ cười nói: “Hai vị tiểu thư, đêm đã khuya mời hai cô đi nghỉ.” Đại thiếu đã dặn, đêm nay không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Kỳ Ngọc lè lưỡi, kéo chị cả bĩu môi rời đi. Anh cả lập gia đình, làm em gái lại không dò xét được chút ‘Bát Quái’ nào, chẳng thú vị gì cả.

Rượu kia rất ngon, tác dụng lại chậm đến không ngờ. Chị em Đoàn Kỳ Bình vừa đi, Hứa Lương Thần đã có chút váng đầu. Gần đây lại hay suy nghĩ, quả thật rất mệt mỏi. Hơn nữa hôm nay lại bị gọi dậy từ sáng sớm, mệt mỏi cả một ngày, cô rất buồn ngủ. Trong phòng im ắng, màn lụa mỏng lay động dưới ánh nến có vẻ ấm áp mà mông lung. Bất an trong lòng Lương Thần dường như bị ánh sáng đỏ mờ ảo này mê hoặc, bất tri bất giác lại thiếp đi.

Dường như rất nhiều ngày rồi cô không ngủ say như vậy. Không biết qua bao lâu, cô mới bị một ít động tĩnh đánh thức. Mơ mơ màng màng mở mắt, cô liền cứng đờ.

Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú hơi cười của Đoàn Dịch Kiệt, đôi mắt đen thấp thóang ý cười, mang theo yêu chiều và nhu tình nhìn cô chằm chằm. Cô dường như. . . . . . Dường như đang bị anh ôm ngang vào lòng. . . . . . Hứa Lương Thần hoảng hốt rũ mắt không dám nhìn, mặt cũng nóng ran, không khỏi thấp giọng nói: “Anh, buông em xuống. . . . . .”

Thấy cô mãi không tỉnh, Đoàn Dịch Kiệt định ôm cô lên giường ngủ. Dù sofa mềm mại, nhưng ngồi ngủ không thoải mái. Vốn tưởng rằng cô ngủ say, ai biết vừa ôm liền tỉnh.

Mỹ nhân trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương làm tim Đoàn Dịch Kiệt không khỏi đập rộn lên. Đang có chút không được tự nhiên, Hứa Lương Thần lại tỉnh bảo anh buông tay. Nghe tiếng anh cúi đầu, Thiếu soái huyết khí sôi trào không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Mỹ nhân xấu hổ quay mặt đi để lộ gáy ngọc trắng nõn, đôi mắt buồn ngủ lim dim, tóc mai hơi rối, khuôn mặt vì say mà hơi ửng đỏ. Trong nháy mắt anh bỗng cảm thấy hơi thở ái muội khôn kể đang chảy trong lòng.

“Ngủ trên ghế sofa. . . . . . Không thoải mái.” Đoàn Dịch Kiệt khàn khàn cúi đầu nói, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, xấu hổ giãy giụa, cúi đầu nói: “. . . . . . Để em tự đi. . . . . .”

Cô nâng người lên, mềm mại trong lòng biến mất, Đoàn Dịch Kiệt không khỏi vô cùng lưu luyến siết thật chặt cánh tay: “Đừng nhúc nhích. . . . . . Lương Thần, chẳng lẽ em đã quên tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?”

Nghe vậy, thân thể mềm mại trong lòng lại cứng đờ. Đoàn Dịch Kiệt nhếch môi cười nhẹ: “Đại mạo diên trung hoài lý túy, phù dung trướng lý nại quân hà.. . . . . .[1]” Còn chưa nói xong anh đã cảm thấy cơ thể cô gái trong lòng càng cứng ngắc hơn.

[1] Đối tửu (Chuốc rượu) – Lý Bạch

Vòng tay phía dưới dày rộng rắn chắc,mang theo sức mạnh và chắc chắn khác hẳn với sự mềm mại của phái nữ. Trong tình thế hoảng loạn như lúc này, Hứa Lương Thần vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của thân thể kia xuyên qua quần áo truyền tới, nóng đến đốt người.

Hứa Lương Thần du học ở Mĩ, đương nhiên cũng tiếp thu văn hóa phương Tây, chuyện nam nữ cũng coi như khá hiểu. Từ ngày chấp nhận hôn sự này, cô cũng từng nghĩ đến cảnh hai người ở chung, nhưng vẫn tương đối đà điểu xem nhẹ một ít chuyện mình không muốn nghĩ.

Lý do cô hiểu rõ “chuyện ấy” nhưng vẫn giả vờ như không biết là vì sáng sớm hôm nay. Chị cả Mỹ Thần thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, kéo em gái sắp xuất giá dặn dò tỉ mỉ: “. . . . . . Em hai, chị cả biết trong lòng em ngại ngùng. . . . . . Kỳ thực chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời người con gái đó là tìm được một người chồng thương mình. . . . . . Có người nói, tìm tình nhân phải tìm người mình yêu sâu đậm, bởi vì chỉ khi yêu anh ta, phụ nữ mới có thể điên cuồng, mới có thể không so đo bất cứ điều gì. Nhưng tìm chồng phải tìm người yêu mình, anh ta yêu em, sau này em mới có thể tùy ý. Không yêu sâu đậm, phụ nữ mới có thể thoải mái.”


Hiếm khi nào lại nghe thấy chị cả nói những lời sâu sắc như vậy, Hứa Lương Thần có chút ngạc nhiên nhưng không lên tiếng. Sau một lúc trầm ngâm cô khẽ thở dài, có lẽ chị cả không rõ cô có suy tính và khó xử của mình.

Nhìn em gái ngày thường mặt mộc nay trang điểm mặc áo cưới đẹp đến mức khiến người ta nhìn không dứt ra được. Cô dâu mặc áo cưới xinh đẹp có không ít, nhưng phong thái yểu điệu, khí chất cao nhã, nổi bật trong đám người như Lương Thần thật sự rất ít.

Mỹ Thần vui mừng thở dài: “. . . . . . Chị nghĩ sai một chuyện, vốn tưởng rằng người đàn ông xuất thân tầm thường, không quá xuất sắc sẽ khiêm tốn cẩn thận với người bên cạnh. Ai biết, không chỉ nhiều khiết điểm như những người đàn ông khác, mà còn thiếu sự cảm thông. Chính như mọi người nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. . . . . .”

Hứa Lương Thần hơi giật mình, chợt hiểu ra Mỹ Thần đang nói đến hôn nhân của chị. Nghe nói năm đó không ít người theo đuổi chị cô, có lẽ vì nản lòng với nhà giàu nhân tình đạm bạc nên Mỹ Thần đã chọn anh rể xuất thân bình thường khiêm tốn lịch sự . Ai biết, lại cũng có nỗi khổ khôn kể.

“Em hai, chị biết xưa nay em không có hảo cảm với nhà giàu nhưng em phải nhớ kỹ, chuyện do người chứ không nhất định do xuất thân. Dựa vào sự quan tâm của phủ Đại Soái với việc hôn nhân này, em nhân phẩm tài hoa như vậy, không sợ không được nhà chồng yêu quý. . . . . . Nhưng tâm tư đàn ông khác với phụ nữ. Gả vào phủ Đại Soái rồi em phải thay đổi một chút, phải yêu thương ôn tồn săn sóc chồng. Đúng rồi, những gì tối hôm qua chị dâu hai nói với em, em đã nhớ chưa?”

Tối hôm qua về nhà, chị dâu hai Dương Nhược Lan nửa đêm lặng lẽ đến ngồi bên giường nói một ít bí mật trong phòng làm người ta đỏ mặt. Nghe chị cả hỏi, Hứa Lương Thần mới đột nhiên giật mình, chị dâu hai sẽ không tự dưng mà nói đến chuyện đó, chắc chắn là do chị cả cô nhờ vả. . . . . . Cô xấu hổ cúi đầu, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng.

Nhìn cô, Hứa Mỹ Thần cũng thấy buồn cười, trên mặt lại vẫn bình tĩnh thấp giọng nói: “Đã gả cho người ta, đương nhiên phải để chồng cảm thấy mình tốt. . . . . . Những chuyện đó cũng không có gì phải ngại . . . . . .” Cô nói vậy nhưng mặt cũng có chút nóng lên. Lại nhìn em gái xấu hổ, cô không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng lại ê ẩm. Những lời này, vốn nên để mẹ âm thầm dặn dò con gái trước lúc xuất giá. Hiện giờ chỉ có thể để chị cả thay mẹ.

Hôm nay chỉ lo chuyện hôn lễ, vốn cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng trước mắt lại gặp phải cục diện khó xử này, trong lòng Hứa Lương Thần bắt đầu sốt ruột, có chút mờ mịt không biết làm sao.

Lúc lơ đãng ngước mắt, cô bất chợt nhìn vào một đôi mắt đen sâu thẳm, dưới ánh đèn có vẻ mông lung khiến cô bất giác giật mình.

Nhìn cô xấu hổ, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt rung động, ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Hứa Lương Thần hoảng loạn không biết nên nhìn vào đâu, cơ thể người đàn ông phát ra sức mạnh và nguy hiểm, cho dù không nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được.

Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô chằm chằm, Hứa Lương Thần cứng ngắc, ngừng thở, nhưng không hề nhận ra anh đang từ từ đi vào phòng. Trong lòng cô bất an hoảng hốt, cô nên làm như thế nào? Nên phản kháng sao?

Cô đỏ mặt, tim đập như thỏ, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn, mà sức lực của đàn ông lại quá lớn, có dùng hết sức cô cũng không thoát nổi cánh tay như xích sắt kia. Còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, cô đã bị đặt lên trên giường.

Giữ nguyên tư thế ôm cô, Đoàn Dịch Kiệt cúi người nhìn thẳng vào cô. Hứa Lương Thần bị nhốt giữa anh và giường, không thể nhúc nhích. Trong lúc hoảng hốt rối ren cô đành phải nắm tay đẩy đánh anh: “. . . . . . Anh buông em ra!”

Giọng nói lúc hoảng loạn trong trẻo yếu ớt đi vài phần, lại có cảm giác mỏng manh như cọ vào cát, Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy hết sức mê người.

“Lương Thần. . . . . .” Cảnh xuân trước mắt khiến mắt anh tối lại, hô hấp cũng dần nặng nề, chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, trong lòng như có cái gì muốn nổ mạnh, trong đôi mắt đen đã dâng lên thủy chiều mênh mông khó thể kìm nén. Anh không tự chủ được, áp mặt xuống, hôn lên môi cô gái mềm mại trong lòng.


Hứa Lương Thần ngừng thở, bất ngờ không phòng ngự bị anh hôn được. Dần dần không thở được, cô bắt đầu đẩy anh đánh anh, nhưng lại càng bị anh ôm chặt. Hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề, tay người nào đó cũng không kìm chế được bắt đầu không thành trượt đến gấu váy mỏng manh.

Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tay anh nóng rực như lửa, hơi thở ẩm nóng phả bên gáy, mang theo cảm giác tê dại ngưa ngứa. Mà bàn tay nóng rực kia ngây ngô nóng vội giống con cá, trúc trắc trượt vào trong tay áo rộng của cô, từ khuỷu tay vuốt lên trên. Hứa Lương Thần hoảng loạn, chỉ cảm thấy binh bại như núi đổ. Trong lúc tình thế cấp bách, cô đá mạnh một cái, không ngờ lại đá trúng nơi nào đó. Đoàn Dịch Kiệt hét lớn một tiếng, dường như rất đau đớn nằm sang một bên.

Hứa Lương Thần ngẩn ra, chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội ngồi dậy lui về sau. Nhìn Đoàn Dịch Kiệt mãi mà không nhúc nhích, mày kiếm nhíu chặt, cô nghĩ mình đá mạnh quá, không khỏi ngập ngừng cúi đầu hỏi: “. . . . . . Anh. . . . . . Anh không sao chứ?”

Đoàn Dịch Kiệt lạnh mặt nhìn cô, không hé răng. Hứa Lương Thần có chút lo lắng nuốt nước bọt: “. . . . . . Đá vào. . . . . . đâu vậy?”

Đoàn Dịch Kiệt vẫn dùng này ánh mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “. . . . . . Không sao.”

Nhìn đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Hứa Lương Thần, trên mặt Đoàn Dịch Kiệt xuất hiện màu đỏ ửng khả nghi, có chút không tự nhiên chuyển tầm mắt.

Hứa Lương Thần bỗng nhiên hiểu ra, mặt đỏ như trứng tôm nấu chín. Đột nhiên, hai người đều cảm thấy xấu hổ.

“Rất. . . . . . Rất xin lỗi, em không. . . . . . Cố ý đâu.” Bị anh dùng ánh mắt như u oán nhìn chằm chằm, Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy hốt hoảng, đến thở cũng không dễ. Giữa hai người dường như có một dây đàn vô hình buộc chặt, hơn nữa càng ngày càng chặt. Cô bất giác lo lắng khẽ nói, nói xong lại nhớ ra những lời này thật không đúng chỗ, mặt lại đỏ lên, hận không thể có cái lỗ mà chui vào.

“Đã gả cho anh, vì sao?” Đoàn Dịch Kiệt đương nhiên nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô, híp mắt lại, ngồi thẳng lên, bên giường lún xuống, anh ngồi xuống, nâng tay đặt lên gò má Hứa Lương Thần.

Hứa Lương Thần quay mặt né tránh, nghe được giọng nói của anh ở ngay sau tai, cô không dám quay đầu. Hô hấp của anh ở ngay bên má, hơi thở ấm áp phả vào mặt, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, là mùi vị của riêng anh.

Tim Hứa Lương Thần đập mất quy luật.

“. . . . . . Em còn chưa chấp nhận được. . . . . .” Lương Thần biết đây không phải cái cớ hợp lý, nhưng giờ phút này cô kiếm đâu ra lý do tốt để ngăn cản Đoàn Dịch Kiệt? Cho dù anh cưỡng ép, cũng không có ai giúp cô. . . . . . Hứa Lương Thần vừa vắt hết óc nghĩ vừa phải tránh né ngón tay khinh bạc của người nào đó, trong lòng cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa giận lại vừa vô lực.

“Đã gả cho anh, em nên biết em là vợ của Đoàn Dịch Kiệt.” Giọng Đoàn Dịch Kiệt thong thả lại có chút lạnh lùng, nhiệt độ trong mắt và biểu cảm trên mặt khiến cô không dám nhìn thẳng. Hứa Lương Thần nghiêng mặt đi, mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, trên cánh môi anh đào cắn ra dấu răng thật sâu.

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ và quật cường trong mắt cô, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt mềm nhũn, nha đầu này thật đúng là cố chấp, đã là đêm động phòng hoa chúc còn kiên quyết giữ lập trường. . . . . . Nhưng anh lại vẫn cảm thấy không đành lòng. . . . . . Ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi như hoa kia, động tác của anh cực kỳ dịu dàng thương tiếc, khiến đáy lòng Hứa Lương Thần không khỏi khẽ run lên.

Dòng dõi Phủ Đại Soái cao quý, ánh mắt Đoàn Dịch Kiệt cũng luôn rất cao. Bình thường không ít cô gái ngưỡng mộ anh, còn toàn là khuê tú danh viện nổi tiếng. Hứa Lương Thần tính tình ôn hòa lại có chút quật cường, thái độ đối với anh lại không tốn. Vốn cho rằng cô không có khả năng trở thành thiếu phu nhân nhân phủ Đại Soái, chẳng ngờ cô lại khiến Đoàn Dịch Kiệt rung động.

Chẳng những rung động, còn dễ dàng tha thứ, nguyện cho cô tất cả những gì tốt nhất. Cô lương thiện lại chính trực, trong lòng mang nhiệt tình và khát vọng, Đoàn Dịch Kiệt nguyện ý nắm tay cô đi hết cả đời này.

Anh biết mình thích cô, nhưng khi nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong ngực, Đoàn Dịch Kiệt mới biết hấp dẫn của cô đối với anh mạnh mẽ đến mức nào. Đôi mắt sáng mang theo xấu hổ lúng túng mê người đến mức nào, môi anh đào hồng hào ướt át quyến rũ đến mức nào, dục vọng của anh, nhịp tim của anh lại không chịu khống chế.


Anh thật sự rất muốn thật sâu thật sâu chiếm hữu cô, liều lĩnh xông lên, cao đến đỉnh núi cũng không buông tay.

Nhưng một tia lý trí cuối cùng ở trong lòng vẫn chiếm thượng phong.

Đoàn Dịch Kiệt nắm lấy đôi vai mảnh khảnh, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Lương Thần. . . . . .” Anh cúi đầu khẽ gọi, trong lòng Hứa Lương Thần bất giác run lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Trong phòng dường như hơi nóng, trên trán Hứa Lương Thần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nổi bật lên hai gò má ửng đỏ. Đôi mắt mông lung lại linh động, trong quật cường ẩn chứa một chút vô tội. Phần bất an và hoảng loạn như có như không khiến người ta vừa thấy đã thương, nhưng không hiểu sao trong đó lại có chút quyến rũ.

Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt mềm nhũn, đôi mắt này đã khiến anh rung động, đi cùng anh suốt cả đời . . . . . .

“. . . . . . Lương Thần, em không cần sợ.” Đoàn Dịch Kiệt trầm ngâm một lát, nhìn cô, gằn từng tiếng như tiến vào linh hồn cô: “Anh sẽ không ép em.” Anh nâng tay thay cô vuốt lại tóc mai hỗn độn, vẻ mặt cũng rất dịu dàng. Rất nhiều năm qua, anh luôn luôn xông pha đi đầu, chém giết trong mưa bom bão đạn, nhưng chưa bao giờ vội vàng muốn một người ở bên cạnh anh như vậy.

Có thể khiến anh vội vàng muốn nhất định là vì đã rung động, thật lòng thật dạ quan tâm. Anh muốn Hứa Lương Thần, cũng không biết anh thích sự lương thiện của cô hay là tài hoa của cô. Anh chỉ biết anh chưa từng khát vọng bất cứ một người con gái nào như vậy.

Anh không chỉ muốn thân thể cô, anh muốn cô cam tâm tình nguyện chìa tay ra, trao cho anh thân thể cô, và cả trái tim cô.

Lời nói ngoài dự đoán ấy khiến Hứa Lương Thần sửng sốt, chỉ cảm thấy không hiểu gì. Nhưng đôi mắt anh sáng ngời, bao hàm yêu chiều và bất đắc dĩ.

Đang lúc cô ngơ ngác trố mắt, khuôn mặt tuấn tú ấy đã bất ngờ tới gần. Sau đó cô cảm thấy đôi môi mỏng hơi lạnh ấy chạm lên gò má, mũi, mắt cô, dịu dàng lưu luyến, mang theo biết bao quý trọng nhu tình.

Nụ hôn chuyển tới đôi môi anh đào, có chút run run ngậm chặt cánh môi cô, trằn trọc lại nhẹ nhàng, đầu lưỡi có chút trúc trắc lướt qua cánh môi. Bỗng dưng hô hấp trở nên dồn dập, khi cô còn chưa kịp phòng bị đầu lưỡi kia đã ngừng lưu luyến mà mạnh mẽ tiến vào. Khắp nơi dính mật thơm ẩn dấu xuân sắc, mang theo dịu dàng mê hoặc làm cho Lương Thần run rẩy đến nỗi không thể chống cự, suýt nữa rối loạn rên rỉ ra tiếng.

Chờ Hứa Lương Thần hoàn hồn, mặt đã đỏ ửng. Cô muốn giãy dụa nhưng những lời Đoàn Dịch Kiệt vừa nói cộng thêm dư chấn của cái hôn thâm tình nồng nhiệt, mà động tác của anh lại dịu dàng đến vậy, khiến trong đầu cô nổ vang, mờ mịt ngẩn ngơ.

Đoàn Dịch Kiệt dừng lại, nhìn cô xấu hổ hoảng hốt. Anh điều chỉnh nhịp tim, “Tối nay tha cho em. . . . . . Nhưng anh có điều kiện.” Lặng lẽ siết chặt giai nhân vào lòng, anh tiến đến gần bên tai phiếm hồng của cô thấp giọng nói. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc lại có chút trêu đùa.

“Sao? . . . . . .” Hứa Lương Thần không hiểu ngẩng đầu, lại không biết Đoàn Dịch Kiệt vừa lúc cúi đầu, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng lướt qua mặt nhau. Hứa Lương Thần xấu hổ mặt cũng đỏ như chiếc sườn xám trên người.

Dưới ánh nến cần cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện kinh diễm đến tột cùng. Hơn nữa âm sắc như hỏi như không du dương khàn khàn của cô bây giờ không giống giọng nói mượt mà dịu dàng ngày thường, Đoàn Dịch Kiệt nuốt một ngụm nước bọt.

Nhìn đôi mắt đen sâu như hồ, như mang theo ma lực nhiếp hồn, Hứa Lương Thần cảm thấy có chút hoảng hốt, trong lòng khẽ vang lên một tiếng. Cô hoảng loạn rũ mi xuống, lại thấy trên tơ lụa đỏ thẫm thêu đóa bách hợp, dưới ánh nến ửng đỏ lộ ra chút trắng nhạt.

Hứa Lương Thần có cảm giác như hít thở không thông. Trong lòng cô biết rõ, khiến cho cô có cảm giác này là vì người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh. . . . . . Lương Thần hoàn hồn lại đẩy anh, nhưng không hề có chút xi nhê nào.

Gương mặt gần ngay trước mắt kia phấn hồng đỏ ửng, óng ánh trong suốt. Nhìn cảnh xuân trước mắt, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt rung động, lại có chút không kìm chế được. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận