Trong MC nam phụ trách tin tức tiếng Trung đã đọc xong, Hứa Lương Thần đi
vào, bắt đầu đọc tin tức nước ngoài. Đây là chương trình phát thanh đối
ngoại đầu tiên của quân chính phủ, mà đối tượng thông báo là đoàn phóng
viên và nhân viên của hội cứu nạn thiên tai nước ngoài đến khu bị nạn
giúp đỡ và giám sát khoản tiền cứu trợ.
Giọng Hứa Lương Thần rõ ràng mà giàu tình cảm, nghe cô xót xa giải thích về tình hình nghiêm trọng của khu tai họa, nói có lí có cứ kế hoạch
giúp nạn thiên tai của quân chính phủ, quan binh ngày đêm không ngừng
bảo vệ đập lớn của Mân Giang. . . . . . Giang Cánh Vu chợt phát hiện ra, lòng cô bình thản không thương cảm hay buồn bã vì hoàn cảnh khó khăn
của mình lúc này, cảm xúc của cô chỉ thay đổi vì dân chúng khu gặp thiên tai mà thôi. . . . . . Chẳng lẽ anh thật sự không hiểu cô?
Bởi vì điều kiện trang bị còn hạn chế, mỗi ngày chỉ tổng cộng phát thanh có hai tiếng. Khi tất cả công việc đã xong, Hứa Lương Thần ra khỏi
phòng phát thanh lại phát hiện Đoàn Kỳ Bình đang sốt ruột đi đi lại lại ở ngoài. Vốn cô còn tưởng bài phát thanh của mình có vấn đề, ai ngờ hỏi
ra mới biết hóa ra Mân Giang lại vừa có thêm một trận lũ nữa, Đoàn Dịch
Kiệt dẫn người ra đê, Giang Cánh Vu cũng không nghe cô khuyên mà chạy
theo rồi.
Dù đã có kinh nghiệm cứu nạn mấy lần nhưng khi đến đập lớn Đoàn Dịch
Kiệt vẫn cảm thấy kinh hãi. Cơn lũ lần này còn nguy hiểm hơn lần trước . . . . . Nước sông dâng lên, phóng tầm mắt chỉ thấy một vùng ngập lụt
mênh mông. Đập bị sống lớn đánh vào vô cùng nguy hiểm, tuy đang là mùa
hè nhưng gió ở sông Giang lại làm lòng người rét run.
Dân phu và quân đội được điều động đến gần con đê lớn cùng nhau khuân
hoặc xếp đá vào giỏ trúc, khiêng bao cát chăn nước bảo vệ con đê, tâm
trạng ai ai cũng nặng nề. Cơn lũ tràn về, mực nước dâng cao, một khi vỡ
đê thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông dáng người cao lớn đứng trước đập, nhìn về phía chân trời
xa xa, mày kiếm nhíu chặt, khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng. Anh nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh, trầm giọng nói: “Mân Giang là con sông lớn nhất phía nam ta, đập lớn mà sụp thì trăm họ lầm than. Đời người có hạn, có
thể chiến đấu với Long vương một lần, cũng không uổng cuộc đời này! Các
anh em, theo tôi!” La Hoằng Nghĩa khẽ hô, đưa tay muốn cản lại bị Đoàn
Dịch Kiệt đẩy ra.
Cuộc đời ngắn ngủi, trơ mắt nhìn đồng bằng Mân Giang màu mỡ bị hủy hoại
chỉ trong chốc lát chẳng phải là chuyện Đoàn Dịch Kiệt anh có thể làm
được. Lương Thần, anh thích em, nhưng không thể sống uổng phí đời người, nếu không thể thực hiện được tâm nguyện suốt đời của mình, anh sẽ hối
hận. Lương Thần, nếu không may, xin em hãy tha thứ cho tình thế bất đắc
dĩ của anh. . . . . . Quân lính hô hào đáp lại, ào ào nhảy vào sông, dốc lòng cùng con đê ngăn cản dòng nước cuồn cuộn.
Gió sông thổi tới khiến sóng to vỗ bờ, Giang Cánh Vu chạy theo nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Đoàn Dịch Kiệt. Nước sông tạt vào mặt, luồn qua cánh
tay rắn chắc của anh ta, nước từ trên tóc chảy qua hàng mày kiếm nhíu
chặt và cái mũi cao thẳng. Bóng dáng đứng ngược sáng kia sắc bén như đao chém rìu chặt, mạnh mẽ sắc bén vững vàng như núi.
Từ lúc quân phiệt giao chiến tới nay, sống chết của dân chúng trong nước đều nằm trong tay những kẻ cầm súng. Mà những kẻ có quyền thế đều giở
mánh khóe hô mưa gọi gió, đều vì lợi ích cá nhân. Dù cha con nhà họ Đoàn có mục đích gì đi chăng nữa nhưng nếu họ có thể quan tâm dân sinh, vì
cứu tế mà không tiếc vay mượn nặng lãi, thậm chí còn dẫn lính đi bảo vệ
đê, Thiếu soái làm gương cho binh sĩ, Giang Cánh Vu anh sao có thể thờ ơ được?
Khiêng một bao cát lên, Giang Cánh Vu cũng hòa vào dòng người. Đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, anh thở hổn hển, dùng sức tung một bao
cát lên, không ngờ nước bùn xốp khiến anh trượt chân, ngã xuống. Cũng
may kỹ thuật bơi của anh vô cùng tốt, Giang Cánh Vu nhanh chóng bình
tĩnh, ngoi đầu lên. Tiếc rằng nước sông chảy quá xiết, lúc này lại không tìm thấy chỗ bám nên bị cuốn đi rất xa. Dù bình tĩnh như Giang Cánh Vu
cũng không khỏi có chút luống cuống.
Đúng lúc này, một cánh tay đưa tới, khó khăn giữ chặt lấy cánh tay trái
của anh, một giọng nói trầm tĩnh quát khẽ: “Cố lên!” Hai chân Giang Cánh Vu cố gắng đạp, nương theo sức kéo của người đó mà ngoi lên. Mọi người
xung quanh thấy vậy cũng xúm tới giúp đỡ, hai người lảo đảo bò được lên
bờ. Lau nước bùn trên mặt, Giang Cánh Vu mới nhìn rõ người vươn tay cứu
anh hóa ra lại là Đoàn Dịch Kiệt.
Anh thở dốc, mở to mắt nhìn Giang Cánh Vu nhưng không nói gì, một lát
sau mới lảo đảo đi về chỗ cũ. Đứng dưới nước nên không ai nhìn thấy khi
Đoàn Dịch Kiệt bước đi, lòng bàn chân đau đớn, hình như là bị một cái
đinh sắt cắm vào. . . . . . Chân bị đau như vậy sao anh hòa nhã với
Giang Cánh Vu nổi?
Cuối cùng La Hoằng Nghĩa ở bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, giữ chặt lấy Đoàn Dịch Kiệt hỏi. Đoàn Dịch Kiệt không hé răng, xoay người trèo lên
một tảng đá trên bờ. La Hoằng Nghĩa nhìn thấy rõ thì hét lên kinh hãi,
muốn phái người đi tìm đội quân y. Đoàn Dịch Kiệt lại giữ chặt lấy anh
ta: “Không cần!” Anh cúi đầu đưa tay rút mạnh đinh sắt ra.
Máu tươi chảy ra như suối, anh nhíu mày xé lấy một mảnh vải to trên cánh tay áo, buộc lấy hai ba vòng thật chắc, xoay người lại nhảy vào nước.
Mắt La Hoằng Nghĩa đau xót, cũng nhảy vào theo. . . . . . . . . . . .
Hứa Lương Thần bị ngăn ở xa đê, cô lẳng lặng đứng nhìn, trong đáy mắt là vẻ nặng nề. Rốt cuộc thế giới nội tâm của người đàn ông lạnh lùng kia
như thế nào? Nước sông rít gào, sống chết chỉ trong chớp mắt, nhưng
dường như chẳng có gì có thể làm dao động được ý chí của anh. Sự kiên
trì của anh làm người ta không thể không nể phục thậm chí là sợ hãi. . . . . . Kiên trì với sự việc nhưng anh đồng thời lại lạnh lùng với bản
thân mình. . . . . .
Dáng người cao ngất như cây tùng cây bách kia khí phách rắn rỏi. . . . . . Hứa Lương Thần khẽ thở dài, đất nước đói nghèo yếu kém đã lâu, thời
cuộc hỗn loạn, còn bao nhiêu việc chờ những con người có khát vọng thực
hiện! Nếu không phải quan hệ của hai người thật kỳ lạ ngượng ngùng thì
có thể làm cộng sự với người như vậy, đổi lấy thái bình cho nước nhà,
cuộc đời này thật sự vô cùng may mắn!
Đoàn Kỳ Bình ở phía sau nhìn nước sông cuồn cuộn, đám người đứng trên
đập lớn chống chọi với thiên nhiên mà thấp thỏm: “Sinh mệnh con người
trước thiên nhiên thật yếu ớt. . . . . . Giữ vững lý tưởng của chính
mình là dũng cảm, khiến cuộc sống ngắn ngủi của con người ta có giá trị. . . . . .” Không biết là đang nói đến người cứu tế, hay là đang nói bản thân mình. Hứa Lương Thần từng nghe nói cô ấy luôn theo đuổi châm ngôn
‘tin tức là sự thật’ cho dù có bị quân phiệt truy nã.
Đến chạng vạng, mực nước cuối cùng cũng bắt đầu giảm dần, tin tức mà
lính từ hạ du truyền đưa tới cũng làm người ta yên tâm hơn. Mấy nhánh
sông bị tắc đã thông được nước, thời tiết cũng giống như cái mũi nhạy
bén của Giang Cánh Vu đã báo, mưa tạnh! Đập lớn của Mân Giang đã an
toàn.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, mặt trời đã lâu không thấy cuối cùng cũng lộ ra, binh lính cả người chồng chất vết thương bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi. Đoàn Dịch Kiệt giống tượng đất cũng khập khiễng về tới chỗ
nghỉ.
Miệng vết thương được băng lại, chỉ sau mấy ngày là vết thương trên da
đã lành, nhưng luôn sốt nhẹ lúc tốt lúc xấu. Quân y đã kê không ít đơn
thuốc nhưng vẫn không thể cách nào khỏi hẳn. Vậy nên họ ra sức khuyên
Đoàn Dịch Kiệt đến suối nước nóng gần đó nghỉ ngơi vài ngày.
Khuyên can mãi lão đại mới đồng ý, hôm nay định sắp xếp để mai đi, ai
ngờ La Hoằng Nghĩa đến báo cáo rằng đoàn phóng viên sắp tới Ngu Hà, đại
thiếu có gặp không?
Mấy ngày nay Hứa Lương Thần ngoài dịch tư liệu và phát thanh ra thì đều ở bên chăm sóc Đoàn Dịch Kiệt. Nhìn vết thương dữ tợn trên chân anh, cô
lại cảm thấy đau lòng. Đặc biệt là khi nghe La Hoằng Nghĩa nói anh bị
thương là vì cứu Giang Cánh Vu, cô lại có thêm một cảm xúc không tên.
Người nào đó thỉnh thoảng “làm càn” cô cũng nhịn, tuy hai người vẫn
không nói nhiều lắm nhưng ở chung cũng đã hòa hợp hơn trước.
Nghe nói đoàn phóng viên đến, tay Hứa Lương Thần đang dọn chén trà hơi
ngừng lại, liếc mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái nhưng không nói gì, tiếp tục làm chuyện còn dở tay. Đoàn phóng viên chắc chắn đã nghe được bài
phát thanh gần đây, không biết phản ứng của họ đối với công việc của cô
thế nào đây. . . . . . Đoàn Dịch Kiệt ung dung nhìn cô, nói với La Hoằng Nghĩa: “Vậy thì chờ đoàn phóng viên đến đã rồi đi.”
La Hoằng Nghĩa tuân lệnh rồi đi sắp xếp. Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên nhìn
Hứa Lương Thần. Hình như cô khá để ý chuyện đoàn phóng viên sắp đến, là
vì có tên phóng viên người Mỹ kia sao? Tất nhiên tình cảm của cô với
Giang Cánh Vu là đặc biệt, nhưng tên phóng viên người Mĩ này thì sao? Họ có tiếng nói chung, còn là bạn học, đồng nghiệp, không thể bỏ qua được. . . . . .
Hứa Lương Thần không để ý đến ánh mắt đăm chiêu của anh. Mấy ngày ở
chung, đại thiếu mặt lạnh thường xuyên nhìn cô như vậy, cứ như muốn nhìn thấu cô vậy, cô đã quen rồi. Thu dọn đồ trong tay xong, cô đi ra khỏi
phòng, không chú ý tới người nào đó ở đằng sau nhíu mày thầm thở dài.
Càng ở chung thì càng không nỡ. Ngày đó đám lính cứu được một đứa bé
gái, cô đau lòng ôm đứa trẻ nhỏ gầy vào trong lòng, bón từng miếng cơm
cho cô bé. Bé gái ăn no, rơm rớm nước mắt rụt rè nở nụ cười, Lương Thần
cũng cười theo. Cô mỉm cười dịu dàng, hàm răng đều trắng noãn, đôi mắt
long lanh như bảo thạch. Đoàn Dịch Kiệt nhìn mà xuyến xao khó kiềm chế
được. Cô xưa nay luôn lạnh lùng, không ngờ nụ cười xuát phát từ nội tâm
lại xinh đẹp động lòng người đến vậy.
Trong lòng Đoàn Dịch Kiệt hét loạn lên, trời ạ, nha đầu kia không cười
thì thôi, cười lên đúng là khuynh thành. Nụ cười kia như mặt trời mọc
sắc xuân hoa nở đầy vườn, Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy không kìm chế nổi. Cô
có biết mình cười đẹp lắm không? Đã có ai nói với cô chưa? Chắc chắn là
chưa. Nếu không, cô sẽ không cười tự nhiên như vậy đâu.
Nhìn Hứa Lương Thần ở đối diện, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt không hiểu sao lại trào dâng sự yêu thương và cưng chiều, dần dần tụ thành khát vọng
có được cô. Anh muốn yêu cô, muốn che chở cho cô, muốn ngày nào cũng có
thể nhìn cô tươi cười vui vẻ như vậy.
Mấy ngày nay, anh thấy trong mắt Hứa Lương Thần dần dần đã quen và chấp
nhận anh. Đoàn Dịch Kiệt biết cô đã bắt đầu dần hòa hợp với cuộc sống
của mình thậm chí là cả sinh mạng. Cô đã không còn ghét hay nói đúng hơn là đã quen với sự tồn tại của anh, nhưng để trong lòng cô chỉ có duy
nhất Đoàn Dịch Kiệt anh thì vẫn còn một đoạn đường rất dài, rất dài.
Rốt cuộc anh cũng không từ bỏ được.
Cô là cô gái rất có ý thức trách nhiệm, ngày nào trước khi đến giờ phát
thành một tiếng cô cũng phiên dịch xong còn khiêm tốn đưa cho những
người phiên dịch khác trong tổ kiểm tra cẩn thận, sau đó ngồi một chỗ
yên lặng đọc thuộc lòng, cho đến khi thuần thục lưu loát mới thôi.
Hôm cùng ăn cơm trưa với Kỳ Bình, anh tốt bụng gắp cho cô món khoai tây
chua cay mà cô thích, cô không nói gì nhưng lại để dưới đáy bát. Lúc đó
anh nghĩ là cô ghét, sắc mặt Đoàn Dịch Kiệt liền đen lại. Cuối cùng vẫn
là Đoàn Kỳ Bình hiểu anh, giải thích rằng chị dâu vô cùng nghiêm túc với công việc, nghe nói đồ cay không tốt cho cổ họng nên giờ không ăn món
này nữa. . . . . . Không biết là có phải kích thích yết hầu thật không,
nhưng đây là khu bị nạn, thiếu rau xanh, món này thường xuyên xuất hiện
trên bàn cơm nhất, cô không ăn món này thì còn ăn được gì nữa?
Lúc dịch bức điện, cô kiên nhẫn lại giỏi giang được mọi người ví như
‘cuốn vở’; Khi làm phát thanh, chỉ trong một thời gian ngắn, cô được mọi người khen là “hoạ mi miền Nam ” . . . . . . Chương trình phát thanh
của cô ngoại trừ tài liệu bộ chỉ huy cung cấp ra, thì còn có rất nhiều
tin tức từ hiện trường do cô tự viết lấy. Sự thật khách quan lại tình
cảm khiến cả quan binh và dân chúng đều thích. . . . . . Mấy hôm nay
thỉnh thoảng đi ra ngoài trúng lúc đang phát thanh sẽ thấy xung quanh
mấy cái đài radio cạnh bộ chỉ huy là đám người quây tầng tầng lớp lớp
yên lặng lắng nghe.
Cô là một cô gái vô cùng có sức hấp dẫn, nếu có một cô gái người như vậy ở bên anh cùng đi qua những năm tháng trong tương lai thì đời người có
gian nan khốn khổ cỡ nào cũng là may mắn khó có được, anh sao có thể
buông tay được?
Đoàn phóng viên đến vào buổi chiều, ban đầu mọi thứ rất thuận lợi, làm
từng bước: phỏng vấn dân chúng địa phương, tìm hiểu xem vật phẩm giúp
nạn thiên tai được phân phát thế nào, sắp xếp cho người dân lưu lạc, cứ
nguy cho đập lớn v..v… Buổi họp trả lời phóng viên cũng được tổ chức
trong đại sảnh tạm thời theo yêu cầu của đoàn phóng viên.
Các vấn đè phóng viên đưa ra cũng rất sắc bén, đặc biệt là về chuyện sử
dụng khoản vay giúp nạn thiên tai. Thế nên thư ký của bộ chỉ huy phải
phát ra rất nhiều tài liệu, xác minh từng loại số liệu được. Càng về sau diễn biến tình hình càng quá đáng, có mấy phóng viên Nhật Bản đổ thêm
dầu vào lửa rất đáng nghi.
Hứa Lương Thần đến muộn, cô và Đoàn Kỳ Bình đứng trong góc khuất đằng
sau đám ngườin. Một phóng viên Nhật Bản cầm trong tay một ít ảnh chụp
không biết chụp gì, mấy phóng viên Anh, Mỹ truyền tay xem. Các phóng
viên thấp giọng bàn tán, một lát sau có vẻ như mọi người cử ra hai phóng viên đứng lên đặt câu hỏi.
Một phóng viên Nhật Bản coi thường nhìn tài liệu thư ký đưa ra, nói:
“Tuy là tài liệu chỉ ra rằng tiền vay giúp nạn thiên tai thật sự đã được dùng cho cứu tế, nhưng quý quân có thể cam đoan tài liệu này là đáng
tin không? Tại hạ lại nghe nói, từ xưa đến nay quý quốc còn có vài thói
quen không tốt.” Nói xong anh ta giơ ảnh chụp trong tay lên: “Chỗ tôi có vài bức ảnh, xin hỏi quý quân định giải thích thế nào?”
Đoàn Dịch Kiệt ngồi ở chỗ chủ họp, nghe phiên dịch dịch xong câu hỏi của người Nhật Bản, mày kiếm nhăn lại. Anh lạnh lùng liếc nhìn phóng viên
Nhật Bản, nhưng không nói gì, ra hiệu cho La Hoằng Nghĩa nhận bức ảnh,
nhìn một cái rồi thuận tay đặt trên bàn, ý bảo phóng viên còn lại đặt
câu hỏi.
Anh vừa mở miệng, Hứa Lương Thần kinh ngạc phát hiện ra người này lại là David!
Đang ngạc nhiên thì giọng nói mang khẩu âm Havard của David đã vang lên: “Xin lỗi, khoản tiền vay này xuất phát từ đất nước chúng tôi, cho nên
tôi và người dân cũng như chính phủ đất nước tôi, càng muốn biết thêm về việc sử dụng khoản tiền này, liệu nó có phù hợp với quy định của hiệp
ước không.”
Tuy câu của David không vô lý như phóng viên Nhật Bản nhưng rõ ràng cũng muốn dùng cách chất vấn để hỏi cho ra đáp án. Đoàn Dịch Kiệt nghe xong
đôi môi mỏng hơi cong lên, thích thú nhìn David, vẫn không nói gì.