Ép Gả Vợ Hiền

Thang Khanh là khu phong cảnh nổi tiếng của đồng bằng Mân Giang. Toàn bộ hẻm
núi dài gần hai km, rừng cây tùng rậm rạp, dòng thác hùng vĩ được xưng
là “Thác nước chọc trời”. Nơi này có rất nhiều hồ nước, địa thế thuận
lợi khung cảnh đẹp đẽ, cũng là khu nước nóng có lịch sử lâu đời nhất
phương nam.

Nước nóng Thang Khanh nổi tiếng vì nguồn nước tự nhiên chảy ra đã ấm,
ngàn năm không khô cạn. Trong quyển địa lý địa phương có ghi “Suối Thang Khanh, cách Mân Giang 60 dặm về phía Tây Nam, nguồn suối chảy ra từ đá
cá voi, màu xanh lá, nóng như canh, người tắm cũng có thể chữa bệnh”.
Người dân tập trung gần suối tạo thành làng Thang Khang. Sau này vua Càn Long nhà Thanh đi tuần phía Nam đã từng đi qua suối nước nóng này,tự
mình ngự bút hai chữ “Thang Khanh” lên bia đá.

Từ thời nhà Thanh đến nay, nhiều danh sĩ phương Tây và thầy tu các nước
đều xây biệt viện nghỉ ngơi ở Thang Khanh. Quân chính phủ cũng có chỗ
nghỉ dưỡng ở đây, nhưng không phải là tài sản riêng của phủ Đại Soái.
Thân là phu nhân Quân Đoàn Trưởng, lại bị quân y nhắc nhở, Hứa Lương
Thần không thể từ chối đành đi cùng người nào đó đang sốt nhẹ đến khu an dưỡng Bán Thang Cư.

Khu an dưỡng được xây ngay trên sườn núi đá cổ, non xanh nước biếc,
phong cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc cổ kính, đằng sau là đầm Hắc Long, hai
thác nước cao trăm mét chảy cuồn cuộn xuống đầm nước rồi chia ra ba
nhánh, tiếng nước như đánh trống, nổi tiếng gần xa. Nơi này đặt tên là
Bán Thang bởi suối nước nóng ở đây được hợp lại từ hai dòng nước nóng –
lạnh. Nước trong vắt, không chỉ tắm mà còn uống được

Xe đi gần một giờ, từ từ đi lên núi, ánh chiều tà rọi lên sườn núi lại
bị hàng tùng xanh biếc che đi mấy phần, tôn lên Bán Thang Cư như ẩn như
hiện giữa chốn bồng lai.

Có nhân viên đã chờ sẵn, xe lập tức lái vào, đi đến phía trước một tòa
nhà nhỏ hai tầng mái cong. Hai người đi lên trước, La Hoằng Nghĩa và lái xe mang hành lý đơn giản lên theo. Đoàn Dịch Kiệt đi vào phòng rửa mặt, Hứa Lương Thần đứng bên cửa sổ, thấy sau nhà dường như có luồng khí
nóng bốc lên, một hồ nước nóng màu ngọc bích, không khỏi nhìn chăm chú
hơn.


“Mệt sao? Em có muốn nghỉ một lát trước không?” Đoàn Dịch Kiệt đi ra từ
phòng rửa mặt, vừa tháo mũ quân đội xuống, vừa nhếch môi cười nói: “Bác
sĩ Hồ đúng là chuyện bé xé ra to, sốt nhẹ thì có sao đâu? Qua vài ngày
tự nhiên sẽ khỏi thôi. . . . . . Đã đến đây rồi, em ở với anh hai ngày
đi, gần đây em cũng mệt rồi. . . . . .”

Dường như biết cô có chút không cam lòng, Đoàn Dịch Kiệt vừa mở miệng là nói thẳng luôn vào vấn đề chính, cũng uyển chuyển xin lỗi, làm Hứa
Lương Thần không nói được gì nữa, chỉ đành yên lặng mỉm cười. Đã đến đây rồi còn nói chuyện này làm gì? Chuyện khiến cô bất an là Đoàn Kỳ Bình
kiên quyết từ chối đi cùng, nói gì cũng không chịu đi với họ, khiến Hứa Lương Thần rất buồn bực. . . . . . Hoàn cảnh như vậy, chỉ mình cô và
đại thiếu mặt lạnh với vài thị vệ, bốn mắt nhìn nhau cả ngày, quả thật
là không được tự nhiên.

Giống như tình hình lúc này đây, bên trong yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ
nghe thấy tiếng chim hót chiêm chiếp, đôi mắt người đó đen sáng quắc,
sao cô chịu nổi? Hứa Lương Thần bất an tiện tay cầm lấy bộ quần áo, trốn vào phòng tắm.

Đến khi cô mang tâm trạng không yên tắm xong đi ra, sắc trời đã hơi tối, La Hoằng Nghĩa dẫn người đưa bữa tối lên. Đoàn Dịch Kiệt cười chỉ chỉ
đối diện: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì đi ngâm nước nóng.”

Hứa Lương Thần nhìn anh một cái, không lên tiếng, do dự ngồi ở đối diện. Cô vừa tắm xong, hai má hồng hồng, dường như có một chút bất an. Nhìn
thần thái của cô gái nhỏ xinh đẹp, đầu óc Đoàn Dịch Kiệt choáng váng,
lại không tự chủ được mỉm cười. Trong lòng nghĩ thầm, cứ vậy đi, hạ
quyết tâm không thả em đi. Cuộc đời của một người rất ngắn ngủi, rất
nhiều biến cố. Lần này là nạn lụt, chẳng biết lần sau là gì, phải để anh ăn vào bụng đã rồi mới yên tâm chờ em nghĩ lại.

Hai người đều có tâm sự riêng, yên lặng dùng xong cơm chiều. Dọn bát đũa xuống, hai người lại đánh răng súc miệng tắm rửa, sau đó Đoàn Dịch Kiệt ngồi dựa vào giường, Hứa Lương Thần dựa lên giường trúc bên cửa sổ. Sau một lúc yên lặng nghỉ ngơi, cô mở mắt, ngoài cửa sổ đã là bầu trời đêm
yên tĩnh, những ngôi sao lấp lánh rực rỡ như hoa mùa hè, dường như đang ở ngay trên đỉnh đầu, đưa tay là có thể chạm vào.

Cô chưa bao giờ được nhìn bầu trời đêm xinh đẹp như thế này. Đang nhìn
đến ngẩn người, đèn bỗng được bật sáng, giọng nói trầm thấp của Đoàn
Dịch Kiệt vang lên sau lưng: “Đây là màn đêm anh thích nhất, cùng em ra
ngoài ngắm sao. . . . . .”

Đại thiếu mặt lạnh lại làm chuyện lãng mạn như vậy sao? Hứa Lương Thần

hơi giật mình, không khỏi ngước mắt nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt kia
lấp lánh như vì sao, vì vừa mới ngủ dậy trên mặt hơi ửng đỏ. . . . . .
Đoàn Dịch Kiệt ngẩn ngơ lại nhớ tới đôi môi anh đào kia, làn da mỏng như vừa nhéo cái thì sẽ rách, cho nên chỉ có thể dùng miệng mút, thật ngọt
thật ngọt. . . . . . Đoàn Dịch Kiệt khó nhịn nuốt nước miếng.

Nhịn thì nhịn, anh nhếch môi cười khẽ, đôi mắt lấp lánh, cười vô tội mà
thuần khiết: “Nơi này không cần nhà cao trăm mét cũng có thể chạm được
đến sao, đi thôi, ở Yến Châu sẽ không nhìn được trời sao như vậy đâu.”

Giọng nói dịu dàng phối hợp với ánh mắt mê hoặc, Hứa Lương Thần thật sự
không thể từ chối, nhưng đi làm chuyện lãng mạn với người đàn ông có
thân phận như vậy vào ban đêm. . . . . . Không hiểu sao trong lòng cô có cảm giác bất an.

Đoàn Dịch Kiệt không cười nữa, anh chỉ nghiêm túc nhìn cô. Anh biết, lúc này, trong ánh mắt mình không thể có cất giấu quá nhiều cảm tình, nếu
không con thỏ trắng nhỏ nhát gan sẽ bị dọa; nhưng cũng không thể không
dịu dàng, không dịu dàng thì sao có thể lay động được này tâm tư tinh tế của Lương Thần?

Hứa Lương Thần đang muốn chuyển tầm mắt đi, Đoàn Dịch Kiệt lại xoay
người vào phòng rửa mặt, thay bộ quần áo mới đi ra. Anh thay quân trang
ra, bên trong mặc gì thì không rõ lắm, chỉ thấy bên ngoài là một chiếc
áo khoác tắm màu lam, chân không, lộ ra một đoạn cẳng chân, dáng vẻ nhàn nhã tùy ý. Trong tay anh còn cầm một bộ áo tắm màu đỏ sậm khác, vẻ mặt
rất bình bĩnh đưa tới.

“Ngồi trong ôn tuyền ngắm sao, đến đây là để hưởng thụ thoải mái, em không từ chối chứ?”

Anh đã dụ cô đến đây rồi thì chắc sẽ không dám làm gì đâu, sẽ không đến
mức già mồm cãi láo không thả cô chứ? Hứa Lương Thần thật sự rất muốn từ chối, nhưng dường như người nọ biết trong lòng cô nghĩ gì, ý cười trong đôi mắt sáng ngời thật sự thể hiện điều đó.

Cô có chút lo lắng nhìn nhìn anh, Đoàn Dịch Kiệt làm như không có việc
gì nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, dáng vẻ như bị mê hoặc. Người này còn đang sốt nhẹ, anh đã muốn đi thì đi thôi, dù sao trời cũng tối rồi,
mình giấu người trong nước không đi ra thì anh làm gì được . . . . . Hứa Lương Thần ổn định tâm trạng, nhận áo tắm xoay người đi vào phòng tắm.


Trên giá áo trong phòng tắm treo một bộ áo tắm khó nhìn thấy trong nước, màu đỏ sậm, liền thân, áo tắm hình như là loại được may đo theo yêu
cầu, mặc lên người dù cao thấp béo gầy đều rất hợp, gần như che khuất
tất cả chỉ lộ ra đôi chân trần, hơn nữa bên cạnh còn đặt thêm một đôi
guốc mộc, mặc vào khiến bất an trong lòng Hứa Lương Thần giảm đi rất
nhiều.

Khép cổ áo lại Hứa Lương Thần mở cửa, ánh mắt Đoàn Dịch Kiệt lướt qua cơ thể cô. Anh hơi nghiêng đầu, lấy tay vuốt lại lọn tóc đen bị ướt dính
trên trán, khẽ nhếch môi: “Đi thôi.”

Anh thản nhiên như không làm Hứa Lương Thần hoàn toàn yên lòng, đôi lông mày khẽ nhướn lên. Đang lúc trong lòng không yên, cô bất ngờ bị vấp lảo đảo một cái liền được một bàn tay to rắn chắc hơi ẩm đỡ lấy: “Cẩn thận”

“. . . . . . Cám ơn.” Hứa Lương Thần mím môi, vội vàng muốn rút tay về,
ai ngờ ngón tay bị nắm chặt, thế nào cũng không rút ra được.

Đã bị anh bắt được còn mong anh sẽ buông ra sao. . . . . . Đoàn Dịch
Kiệt nghiêng đầu nhìn cô đang thầm cố gắng kéo co với mình, khóe môi
không khỏi cong lên, tay lại siết chặt hơn. Nha đầu, em không biết mình
quyến rũ thế nào sao? Mùi hương thoang thảng, tươi mát dịu dàng, khiến
Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy khô nóng. . . . . .

Thân hình yểu điệu mềm mại mặc áo tắm màu đỏ sậm, xương quai xanh xinh
đẹp tuyệt trần như ngọc như ẩn như hiện, da thịt như tuyết, sáng bóng
trắng nõn, . . . . . . Anh nghĩ đến mức tim cũng đau, càng chờ đợi lại
càng muốn, trong trí nhớ nụ cười tự nhiên của cô như đóa hoa nhỏ nở rộ.

Khi nào thì mới có thể ôm cô vào lòng, để cô ở trong lòng anh thẹn thùng cười vui vẻ đây? Đoàn Dịch Kiệt thật khát vọng, anh biết mình không bao giờ có thể chờ được nữa. Kiếp này của cô chắc chăn là của anh, kiếp này của anh cũng chắc chắn là của cô. . . . . . Lương Thần, em không thể
đẩy anh ra được nữa. . . . . . Nhìn gương mặt như họa cố gắng bày ra vẻ
tươi cười, anh khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hứa Lương Thần ngẩn ra, yên lặng một lúc, tay lại cố gắng vùng vẫy. Đoàn Dịch Kiệt đã sớm có chuẩn bị, thuận thế tóm chặt tay cô, không để cô
tránh thoát. Hứa Lương Thần nhìn khóe môi anh dường như nở nụ cười ‘xấu
xa’, muốn nói lại thôi, đành mặc anh kéo tay mình đi vào bóng đêm.

Đi ra ngoài từ cửa hông bị che khuất dưới tầng một, lối đi là một con
đường trải tấm gỗ thô, nối đến tận suối nước nóng Bán Thang xanh như
ngọc Phỉ Thúy bốc hơi nóng nghi ngút.

Dáng người Đoàn Dịch Kiệt cao lớn, Hứa Lương Thần lại có phần yểu điệu
nhỏ bé, hai người nắm tay nhau, nhất cử nhất động phối hợp hài hòa đến

không ngờ. Đoàn Dịch Kiệt nghiêng đầu, âm thầm nhìn giai nhân bên cạnh,
tưởng tượng lúc này mình vươn tay ra là có thể ôm lấy đường cong mềm mại kia, mà cô cũng hoàn toàn có thể ôm lấy eo anh, chiều cao và đường cong của hai người vô cùng thích hợp.

Đoàn Dịch Kiệt đứng thẳng lưng, anh tự tin sẽ có ngày đó, anh sẽ làm cho người nào đó biết, hai người họ là một nửa hoàn mỹ của nhau.

Tới tận khi đi đến cạnh hồ, Đoàn Dịch Kiệt vẫn không buông tay cô ra,
lại còn quay đầu cười nói: “Hồ này nửa nóng nửa lạnh, Lương Thần chắc
cũng không muốn chọn nửa lạnh đâu nhỉ?”

Trực giác của Hứa Lương Thần phát hiện ra trong câu nói của anh có vấn
đề, nhưng lại không đoán được hàm ý của anh, vì thế nhìn anh không nói.
Đoàn Dịch Kiệt cũng không hỏi lại, cởi áo tắm đi vào ngồi trong hồ,
thoải mái thở dài một hơi.

Sau đó anh nhướn mày quay đầu nhìn Hứa Lương Thần, còn chưa xuống sao?
Hứa Lương Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho xấu hổ: toàn thân người
nào đó chỉ mặc mỗi cái quần đùi! Dưới ánh sao sáng rõ nhìn thấy da thịt
màu mạch phát sáng, làm cho người ta không kìm chế được mà nghĩ có phải
nó cũng . . . . . ngọt giống như mật không? Thắt lưng, cánh tay cường
tráng khỏe mạnh không có tí thịt thừa nào; bụng bằng phẳng lại rắn chắc
mạnh mẽ, hai chân dài. . . . . . Hứa Lương Thần mặt đỏ tai hồng, ánh mắt né tránh nhìn ra chỗ khác, tim đập nhanh đến mức chính cô cũng nghe
thấy tiếng thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể gần như
trần truồng của đàn ông. Khiến cô ngừng thở, bị rung động và xấu hổ lúng túng.

Bám lấy bờ ao, Hứa Lương Thần lặng lẽ quay mặt đi. . . . . . Tình hình
quá mập mờ, không hiểu sao không khí có chút nguy hiểm, cô nghĩ nên cách xa một chút.

“Xem ra em có thói quen mặc áo tắm tắm suối nước nóng? Em không nói sớm
làm anh quên không dặn họ chuẩn bị thêm mấy bộ cho em, nếu không lát nữa tắm xong em lấy gì mà mặc? . . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt nửa thật nửa giả nói, cũng không biết là vô tình hay cố ý. Không biết vì sao, hình như
Hứa Lương Thần nghe thấy sự đùa cợt hả hê trong câu nói của anh?

Cô bất giác nhíu mày, một lúc lâu sau, dưới ánh mắt chế giễu của Đoàn
Dịch Kiệt, đành phải ngẩng đầu lên, đỏ mặt khẽ nói: “. . . . . . Anh,
anh xoay người sang chỗ khác. . . . .”

A, Đoàn Dịch Kiệt ra vẻ hiểu rõ nhếch môi, lại nghe lời xoay người đi.
Hứa Lương Thần luống cuống tay chân cởi áo tắm xuống, vội vàng chìm vào
trong nước. . . . . . Đoàn Dịch Kiệt lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, cảnh đẹp
như vậy mà không xem chẳng phải quá phí sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận