Ép Hôn Cùng Tổng Tài Ác Ma

...~...

Khi những bông tuyết đầu mùa rủ nhau bắt đầu rơi, từng bông từng bông với vẻ đẹp thuần khiết, trắng muốt, tinh khôi, mang theo hơi lạnh của mùa đông đang đến gần, những thân cây lớn cũng ngậm ngùi chia xa từng chiếc lá nhỏ thân yêu, mặt đường dần được phủ một lớp tuyết trắng mỏng, các cơn gió lạnh lẽo thổi qua buốt giá trên đường phố vắng vẻ.

Tiếng động cơ xe vẫn vang lên đều đều êm tai trên con đường lớn trống trãi, một chiếc xe bảy chỗ màu đen đơn giản mạnh mẽ phóng trên đường với vận tốc gần hết ga, bên trong là mấy người đàn ông kì lại, ai nấy đều im lặng nhìn về phía trước xe, họ ăn mặc giản dị, với áo thun và quần tây dài.

Chiếc xe đi qua những đoạn đường nhựa êm ái, ngõ phố tấp nập, đi thật nhanh thật dứt khoát, dần dần những tòa nhà cao tầng cũng đã bị bỏ lại phía xa khi ra đến vùng ngoại ô thành phố, đoạn đường phía trước lại có vẻ gập ghềnh với sỏi đá và bụi cát....

Hàn Thiên Dạ ngồi ghế sau cùng với mái tóc còn vài sợi ướt, tùy tiện rơi trên vầng trán cao ráo, sóng mũi cao và đôi mắt chim ưng bao trùm bởi sự lạnh lẽo khó gần, hắn đeo khẩu trang đen che nửa gương mặt đẹp trai đó, bộ đồ đơn giản phối hợp cùng áo khoác da đắt tiền, phong thái ung dung nhã nhặn, không giống như những người phía trước....

Lâm Thành bị coi là tài xế bất đắt dĩ,tiểu Cường đã được phân công ở lại thành phố, chỉ có cái thân khổ sở hay than vãn phải đi cùng Hàn Thiên Dạ không có lúc nào được nghỉ ngơi, STI lại đang nằm ra ngủ bên ghế phụ lái như thiếu ngủ từ đời nào.

Phía sau Lâm Thành cũng chẳng khá khẩm hơn, một tên bác sĩ kì quái, một cậu chủ Hắc Bang tóc đỏ khó ưa bị thương khắp người vẫn cố chấp đi theo.

Nhưng điều làm anh ta khó hiểu nhất là:

"Tại sao Dạ lại đem theo cô gái đó làm gì? "

Không khí im lặng vẫn bao trùm xung quanh, lạnh lẽo và âm u dù ở trong xe cũng cảm nhận được sự tẻ nhạt và chán chường của mùa đông giá rét dài thăm thẳm...

Cũng vì mãi suy nghĩ và địa hình không bằng phẳng nhấp nhô, lại đi với vận tốc cao nên Lâm Thành không kịp phản ứng làm chiếc xe không ngừng nghiêng lắc dữ dội, ánh mắt người đàn ông ngồi hàng ghế trông rất dữ tợn đầy nguy hiểm mang ý thù địch với kẻ đang lái xe kia không biết nhìn ngó trước sau, lại không tỉ mỉ thận trọng khi công chúa nhỏ anh ta đang bồng bế trên tay vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Rất nhanh chiếc xe cũng dần từ từ giảm tốc, lại đi trên con đường sỏi đá mù mịt với những cơn gió tuyết phủ bụi cát bay tứ tung khiến cửa xe mù mịt trắng xóa...

- "Ưm..ưm.."

Đôi mắt trong trẻo chậm rãi mở lên, sau những hoan ái cực độ nửa thân dưới cô trông như rã rời đau nhức, Noãn Noãn mơ hồ nhìn người trước mắt như chưa tỉnh ngủ.

Đôi môi cô đặc biệt ửng đỏ hơn khi thời tiết trở lạnh, nước da trắng, đôi lông mày phượng, sóng mũi hơi cao và gương mặt hơi bầu bĩnh tất cả tạo nên vẻ đẹp thanh thuần, trong sáng của thiếu nữ mới lớn, và cô càng xinh đẹp hơn dưới cái nhìn của kẻ mê đắm sắc xuân...

Noãn Noãn vừa thức giấc giọng nói trầm ấm đã vội hỏi han:

- "Làm em thức giấc?"

- "Không..không có." Âm thanh cô phát ra không được trong trẻo như mọi khi, cổ họng đau khan khó khăn bật lên thành tiếng, cô vội quay mặt vào người đàn ông né tránh ánh nhìn sắc sảo đó....

Chiếc áo khoác đặc biệt ấm áp khi mang theo mùi hương của anh, và cả vòng tay không biết mệt mỏi kia đã ôm chặt cô suốt quãng đường dài.

Noãn Noãn không biết phải đối diện với anh ra sao, hình ảnh đêm qua lại vụt lên trong đầu, cả người cô cứng đờ, có chút choáng vì thiếu ngủ, hạ thân lại truyền đến cảm giác đau nhứt âm ỉ....

Đứng trước người đàn ông này cô như sắp không nhận ra mình nữa rồi...

****

Cứ như vậy, chiếc xe vẫn chạy xuyên suốt mấy tiếng đồng hồ từ sáng sớm đến trưa rồi lại sang chiều tối.

Tiếng động cơ xe chạy vẫn êm êm, bọn họ dừng lại ở một trạm nghỉ, ăn uống rồi lại tiếp tục lên đường, dường như rất gấp rút.

Noãn Noãn vẫn nhớ như in cái cảm giác xấu hổ khi Hàn Thiên Dạ bế cô xuống xe, mọi ánh mắt của mọi người khi đó đều đổ dồn về phía cô, chiếc áo sơ mi dài rộng cô đang mặc là của anh, cả áo khoác lông dài này cũng có mùi hương anh....chân cô chỉ đi một đôi tất trắng để chống lạnh, cũng không phải không di chuyển được nhưng hắn cứ nhấc quyết không cho....

Rồi còn bộ dáng ôn nhu đút cho cô ăn, và đôi tay này hoàn toàn không cần động đũa, xấu hỗ và ngượng ngùng khiếm cô muốn độn thổ, còn có ánh mắt tỏ thái độ của STI,..Đúng là rất khó chịu nhưng Noãn Noãn cũng không dám kháng cự chỉ có thể ngoan ngoãn để người kia tùy ý cưng chiều...

Noãn Noãn vén vài sợi tóc mái khẽ bay trên đôi mắt phượng, phóng tầm nhìn ra xa, là bầu trời sáng rực một vùng màu tím thơ mộng của ánh hoàng hôn, những cơn gió tuyết vẫn thổi qua trắng xóa dưới mặt đường, vài cành cây khẽ lay động, con đường càng lúc càng vắng, lại như có vẻ nguy hiểm bởi sự âm u và tĩnh mịch.

Cô cũng không rõ tại sao mình phải đi theo anh chỉ vì câu nói rằng: " Ở biệt thự không an toàn lắm! " cô đã có mặt ở đây lúc nào không hay, biên giới là khu vực ngoài vòng pháp luật đầy nguy hiểm, không phụ thuộc ai, không ai cai trị.

Noãn Noãn cũng không rõ nhiều về nó, lần trước khi bị bọn buôn người chở trên xe tải lúc đó trời đã đen như mực, cô cũng không nhớ quá nhiều về nơi đó, nơi đã khiến cô sợ hãi đến tột cùng...

- "Còn đau không? "

Noãn Noãn giật mình khi tiếng anh vọng êm ái bên tai, ngữ điệu cứ như sợ bản thân sẽ dọa cô...

Dù hắn không bế cô nữa nhưng khi hai người ngồi cạnh nhau, cánh tay rắn rỏi đó vẫn ôm chặt eo cô, bàn tay to nóng ấm thỉnh thoảng lại xoa nhẹ chiếc bụng nhỏ của cô...

Thấy cô cứ ngẫn ra hắn lại nhỏ giọng.

- "Hửm?"

Noãn Noãn vội lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi yên tĩnh.

Gương mặt nhỏ phiếm hồng e ấp, đôi môi cô đỏ ửng mím chặt vô cùng ngượng ngùng, cô không muốn dựa dấm vào người đàn ông này nhưng với cơ thể yếu ớt này, lại còn ở nơi xa lạ đầy nguy hiểm Noãn Noãn cũng không còn lựa chọn....

- " Lần này đồ yếu đuối đó không khóc nữa. "

Hình Lập bỗng thì thầm gì đó cùng Thẩm Uyên nhưng vẫn lạnh trọn ánh nhìn sắt lẹm kia.

Mấy người vẫn thường xuyên liên lạc và đi cùng để làm nhiệm vụ nhưng lần này lão đại lại dẫn theo một cô nhóc vướng víu ngoài Thẩm Uyên thì chắc ai cũng không thích cô, hơn nữa họ còn cảm thấy ớn lạnh với biểu cảm dịu dàng của đại ác ma kia. Quả là không nuốt nổi....

***

Bầu không khí căng thẳng vẫn dọc theo suốt nẻo đường, một con đường rồi lại một con đường, lên xuống quanh co, uốn lượn khó đi, chỉ một chút nữa chắc sẽ đến được cửa khẩu của vùng biên giới ấy...

Khi chiếc xe dần đến gần chiếc cổng lớn đóng chặt. Noãn Noãn lờ mờ thấy được ánh sáng lập lòe rực rỡ của những ngọn đèn cao vút, hình như là khách sạn hay nhà hàng gì đấy...

Nơi đây không vắng vẻ như Thẩm

Uyên từng nói, có lẽ đây là nơi trù phú và giàu có...

- "Đừng để bị những thứ hoa lệ đó đáng lừa, sự thối nát thường sẽ ẩn sau lớp ngoài xinh đẹp..."

- "Hở?"

Noãn Noãn vừa phản ứng lại, Thẩm Uyên đã cười tươi rồi cho qua...

"Mấy người này, đúng là ai cũng khó hiểu."

Khi chiếc xe đến gần cổng canh gác, Lâm Thành đã quẹt thẻ thông hành chuyên dụng và nộp thuế, bọn họ cũng thành công đi qua với thân phận khách du lịch....

Không rõ là vì sao nhưng bọn họ đều che kĩ mặt mình khi xe lăn bánh qua cánh cổng ấy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui