Nhìn dáng vẻ đứng im không lên tiếng đôi mắt có vẻ tuyệt vọng Tạ Minh vô cùng khó hiểu.
-"Noãn Noãn à, em sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của Tạ Minh làm Noãn Noãn chợt tỉnh cô vừa nãy đang rơi vào sự trầm tư vì tuyệt vọng và sợ hãi.
Không phải Thẩm Bích Lan nói lần trước Hàn Thiên Dạ kết hôn với cô vì cô ta sao, họ còn ôm nhau trong khu cắm trại nữa.
Trong khi đó bản thân cô vì sự đối đãi quá tốt của Hàn Thiên Dạ đầy tình ý kia mà lại quên mất việc phải tìm cách trốn đi.
Cô đúng là đồ ngốc mà, bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa.
-"Tạ Minh anh không nghĩ người bị ép thay máu kia rất đáng thương sao? " Vừa nói đôi mắt lại đỏ ngẫn lệ.
-"Tiểu Noãn đừng sợ, anh sẽ đảm bảo cô ấy không chết chỉ là thay người kia chịu đựng căn bệnh thôi."
-"Nhưng căn bệnh đó sẽ chết đó.
Dựa vào đâu mà các người cướp đi cuộc đời của người khác chứ."
Đúng vậy dựa vào đâu bọn họ lại bắt ép cô đến đây, Hàn Thiên Dạ lại vừa lạnh lùng vừa trêu đùa cô, đối xử tốt với cô để cô không chạy trốn còn thõa mãn ước mơ tự do của cô vì muốn cô chết được thanh thản hơn sao.
Bản thân cô vốn không quen biết gì Thẩm Bích Lan không có lí do gì để cô ta chiếm lấy phần đời còn lại của Noãn Noãn cả.
-"Noãn Noãn à, sao em lại kích động vậy chứ, anh nói sai gì rồi sao, bọn anh chỉ phẫu thuật khi cô ấy đã tự nguyện rồi."
-"Cô ấy sẽ không bao giờ tự nguyện cả anh nghe rõ chưa?"
Noãn Noãn hét lớn nghẹn ngào trong nước mắt sự uất hận phẫn nộ trong người lên đến đỉnh điểm.
-"Tạ Minh anh có nhận được tin gì từ Hạ gia không?"cô lau nước mắt lấy lại bình tĩnh.
Tạ Minh vô cùng bất ngờ bị thái độ đó, khá lo lắng cho cô nhưng cũng thành thật.
-"Chuyện chị em đi nước ngoài sao."
-"Em thật là không có gì không Noãn Noãn, anh lo cho em lắm.."
Noãn Noãn lại nói:
-"Xin lỗi em kích động quá, anh có thể giúp em rời khỏi đây được không?"
-"Sau cuộc phẫu thuật được không, em ở đây đợi anh một lát, khoảng hai tiếng anh đi trước đây trễ mất rồi." Nói rồi chạy đi như một cơn gió vẫn không quên quay đầu lại dặn Noãn Noãn.
-"Nhất định phải đợi anh đó".
Noãn Noãn rơi vào bế tắt không hiểu sao anh ấy lại gấp như vậy.
Cô lại rơi vào trầm tư ngồi xuống ghế đá suy nghĩ không biết có nên tin những gì Thẩm Bích Lan nói hay không, Hàn Thiên Dạ nói cô ta không là gì của anh ta nhưng nếu đây là vở diễn của hai người đó thì cô đúng là ngu ngốc quá rồi.
Cô vội vàng chạy lên phòng bệnh của mình thu xếp đồ đạc rồi để chiếc gối ôm như chính cô đang nằm ngủ say muốn xác nhận mọi chuyện rồi sau đó rời đi.
Noãn Noãn vừa ra khỏi phòng đã có đám người khác mặt đồ đen như những người ở biệt thự Hàn Thiên Dạ xông vào phòng cô, có lẽ họ đang tìm cô.
Noãn Noãn lần này không còn nghi ngờ gì nữa vội vàng chạy trốn lẫn trong đám người ở thang máy, sao đó một mình leo xuống cầu thang thoát hiểm rồi lại một mình lén lút trốn vào nhà kho ở tầng hầm.
Nhưng cô đã quên đây là bệnh viện rất lớn camara ở khắp nơi đang nhắm vào cô.
Noãn Noãn không ý thức được nguy hiểm đến gần vừa bước nhà kho đang vội đóng cửa liền bị một người áo đen kéo cô lại bịt miệng bằng thuốc mê từ đằng sau.
Cô vẫn không quên hỏi đối phương một câu:
-"Ai đã kêu các người làm chuyện này!"
-"Là ngài Dạ"
Nhận được câu trả lời như dự tính cô lại đau nhói ở ngực rồi ngất đi.
----------------------------------
Trên lầu của tầng 5 trong phòng phẫu thuật sang trọng tiện nghi bậc nhất của thành phố Thẩm Bích Lan đang đắc ý cười tươi.
-"Mẹ à, con sắp khỏi bệnh rồi."
-"Đúng, nhưng con và ngài Dạ.."
-"Con sẽ dùng thủ đoạn để anh ấy ngủ cùng con vậy thì anh ấy sẽ phải chịu trách nhiệm thôi."
-"Đó là Hàn Thiên Dạ con chắc không mẹ sợ..."
-"Sợ gì chứ, con hiểu anh ấy rõ như lòng bàn tay.
Cô ta chết rồi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, dựa vào đâu con nhỏ không biết sống chết ấy dám giành Dạ với con chứ."
Vẻ mặt đắc ý như mọi thứ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ cô ta đã ở bên Hàn Thiên Dạ nhiều năm nhưng với con người lạnh lùng kia nếu cô ta không có giá trị sử dụng đã bị anh ta giết chết, vì căn bệnh này cô ta được Hàn Thiên Dạ truyền máu cho, Thẩm Bích Lan càng chắc chắn mình là người quan trọng trong lòng Hàn Thiên Dạ.
Vuốt mái tóc ngắn xoăn của mình nụ cười tà mị độc ác của Thẩm Bích Lan nhìn ra cửa như đang mong chờ Noãn Noãn làm kẻ thế mạng chết thay.
-"Hạ Tư Noãn cô chỉ có thể làm thế thân của tôi đến đây thôi.
Chỉ có cái chết của cô mới khiến tôi sống hạnh phúc cùng Dạ.
Được chết vì tôi cô cũng hãnh diện lắm rồi."
Ở một bên khác Noãn Noãn hôn mê nằm trên giường đang được kiểm tra kĩ càng và làm các xét nghiệm để xem có phù hợp thay máu không.
Viện trưởng lại vô cùng lo sợ, nhớ mấy ngày trước Hàn Thiên Dạ ở đây lo lắng cho cô gái này như vậy thật ra vì mục đích này sao.
Nhưng anh ta lại không có ở đây bây giờ nên làm thế nào mới đúng.
Viện trưởng ngập ngừng nhìn mẹ của Thầm Bích Lan:
-"Bà có chắc là ngài Dạ đã nói vậy không? Ngộ nhỡ có gì ..."
-"Là ngài ấy nói, ai không biết Thẩm Bích Lan là vợ chưa cưới của ngài ấy ông dám cãi ngài Dạ sao? Nếu không vì con gái tôi ngài ấy giữ cô ta làm gì, ông cứ làm đi có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Đây là lệnh của ngài ấy đó."
Viện trưởng:-"Được, được rồi !"