Hàn Thiên Dạ dừng xe trước nơi lộng lẫy và xa hoa bậc nhất thành phố, trước mắt hắn hiện ra một biệt phủ vừa hoành tráng lại uy nghiêm trang nhã có chút mộc mạc.
Ngôi biệt phủ rộng lớn được xây dựng trên mảnh đất đắt đỏ hơn 50.000m2, bao quanh là dãy tường rào chắc chắn kiên cố cao hơn 3m, gồm một gian nhà chính ở giữa hai gian phụ trái phải, phờ trước là một hồ nước khổng lồ chính giữa hồ là một căn chòi nhỏ với mái vòm ngói đỏ dùng làm nơi uống trà ngắm cảnh.
Hàn Thiên Dạ thuần thục bước vào trong dưới sự tiếp đón của đám thuộc hạ toàn những tên hung tợn mặc đồng phục trắng toát đang canh giữ phía ngoài.
Hắn nhìn vào cảnh tượng quen thuộc trước mắt, khoảng sân vườn rộng lớn với đủ loại cây quý hiếm, cây si, cây manh, cây mưng cổ thụ và những loại hoa kiểng khác.
Từng hòn đá từng dãy núi nhân tạo để tô điểm cho nơi đây đều được Hàn Thiên Dạ nhớ rõ.
Đây là nơi " độc nhất vô nhị" đáng giá nghìn tỉ với toàn bộ công trình được thiết kế hoàn toàn bằng gỗ tự nhiên gồm ba loại là: Đinh Hương, Giáng Hương, Cẩm Lai và nhiều loại đá quý khác.
Hàn Thiên Dạ lúc trước còn ngây thơ nghĩ rằng ông ta là người mộc mạc giản dị, nhưng sự giản dị này lại xa hoa và hào nhoáng hơn người khác gấp trăm nghìn lần.
Hắn vừa bước vào gian nhà chính, mùi hương thoang thoảng dễ chịu từ loại gỗ này lại gây ám ảnh không thôi, trước mắt Hàn Thiên Dạ là người đàn ông quyền lực bậc nhất, độc ác bậc nhất mà ai cũng phải dè chừng nể mặt.
Mái tóc hoa răm, nước da rám nắng thân thể mạnh mẽ cường tráng, ánh mắt hung ác toát ra mùi nguy hiểm như lưỡi dao sắt bén, gương mặt lạnh lùng, và cả vết sẹo trên trán đầy bí ẩn.
Ông ta mặc áo sơ mi, thắt cà vạt và áo Gil Lê, đang ngồi yên tĩnh nơi giữa nhà mà hướng mắt nhìn Hàn Thiên Dạ đang từ từ tiến vào.
Hàn Thiên Dạ nhìn vào bức tượng phật được điêu khắc tỉ mỉ kì công phía sau ông ta mà nhớ đến từng hành động tuyệt tình của ông lúc trước.
Người luôn nói đạo lí, nhân quả lại là kẻ sống chẳng ra gì.
Hắn ngồi xuống ghế chiễm chệ trước mặt ông ta không chút kiêng dè, STI cũng theo chân hắn từ từ tiến vào đứng phía sau Hàn Thiên Dạ.
-"Tìm tôi làm gì?"
Lời nói vừa phát ra, những khẩu súng AK đã chĩa thẳng vào nơi hắn ngồi, chắc khoảng hai mươi tên, những tên này đều được nhận nuôi sau Hàn Thiên Dạ mấy năm, tất cả chúng đều gọi ông ta là cha nuôi, và như cỗ máy làm theo mệnh lệnh.
Chúng bị tẩy não đến mức dù bị ông ta viết chết cũng cảm kích biết ơn.Trong mắt Hàn Thiên Dạ chỉ là lũ sâu bọ không có trọng lượng gì.
-"Sau vậy gọi tôi đến đây để khử à?"
-"Bỏ súng xuống đi."
Giọng nói mạnh mẽ dứt khoát trầm thấp vang vọng.
-"Đây là thái độ của đứa con nuôi đối với cha mình sao."
Hàn Thiên Dạ mặt không biến sắc, rõ ràng ông ta là người phái thuộc hạ đến trừ khử hắn trước giờ lại ra đòn tình thâm, xem hắn là tên ngốc sao.
-"Có lẽ con và ta có một vài hiểu lầm, nhưng con đã giết chết người anh em của mình lúc ở đảo, ta thật không vui vì điều đó."
-"Là do ông kêu chúng đến giết tôi trước không phải sao?"
-"Nghi ngờ cha nuôi sao, không lẽ cha lại cho người đến giết con à?"
Hàn Thiên Dạ ngán ngẩm trước câu nói giả dối mèo khóc chuột của lão.
-"Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, ông tìm tôi làm gì, muốn tôi nhận nhiệm vụ giết người cho ông nữa sao? "
-"Con nghĩ ta là loại người gì?"
Ánh mắt ung dung, ông ta đứng dậy khỏi chiếc ghế rồng được chạm khắc tinh xảo bằng gỗ có nạm ngọc xanh bích, bước đi vài bước, nhẹ nhàng nói.
-"Chỉ là muốn con giúp ta một chuyện nhỏ."
*
-"Thật à? Lão già như ông muốn nhúng tay vào chuyện tranh giành ngai vàng hoàng gia để làm gì chứ? Tôi không muốn giúp càng không có lí do gì để giúp ông?"
Ánh mắt bọ cạp lập tức nheo lại đầy khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa hiền hậu.
-"Đủ lông đủ cánh rồi muốn bay đi sao? Con nghĩ rằng chỉ cần STI cùng Hàn Thiên Dạ hợp tác, hai đứa nhóc các ngươi liền có thể hạ bệ lão già này sao?"
-"Không phải ngây thơ quá rồi à? Hình như vẫn còn một người nữa Lâm Thành không đi cùng sao?"
-"Đủ rồi, chuyện đó không liên quan gì, tôi không muốn giúp ông, việc gì phải đem người của tôi vướng vào đống rắc rối nguy hiểm vì lợi ích, tranh đua của hoàng gia mà bán mạng chứ.
Tại sao ông lại dốc tận tâm tận lực vậy, nơi hoàng cung đó có người thân của ông sao?"
Một nụ cười khẽ hiện lên trên nét mặt đầy toan tính.
-"Con nghĩ thử xem, nhưng nếu con không giúp ta, vậy thì Lâm Thành, phong quản gia, Hình Lập hay vị hôn thê Thẩm Bích Lan mà con đã tranh giành bằng được với ta....!đều sẽ bị chôn vùi."
Tâm mi Hàn Thiên Dạ lập tức ngưng động, hắn sững sờ, ánh mắt chim ưng cau chặt giận dữ nhìn vào những gì phía sau lão.
Căn phòng bí ẩn phía sau bức tường dần hé mở, từng người từng người trong câu nói của ông ta đều có mặt ở đây, bọn họ đều bị thương khắp người, những lằn roi da xé toạt cơ thể đau rát và tuyệt vọng.
Cảm giác vô vọng như bị đoạt mắt linh hồn nhìn vào Hàn Thiên Dạ áy náy.
Tất cả họ đều đã bị bắt, bị treo và hành hạ đến không ra con người.
Lão già này hành động từ khi nào? Tại sao lại nhanh đến vậy?
Chuyện gì đã xảy ra ở biệt thự khi hắn rời đi, đám vệ sĩ ở đó cũng không phải ít và đều qua huấn luyện, tại sao không ai báo cho hắn biết một tin gì, cả Hình Lập cũng bị bắt đến đây, bên cạnh ông ta còn có kẻ giỏi đến thế ư?
Bàn tay to thô ráp nắm chặt, giận đến phát run, cảm giác nóng rực khắp người như sắp bùng cháy.
Không ngờ ông ta lại dùng đến hạ sách này, vầng trán Hàn Thiên Dạ nổi lên những lằn gân xanh giận dữ.
Nhưng sự tức giận bỗng chốc hóa mất mà chuyển sang lo lắng pha sợ hãi.
Trái tim hắn như bị ai đó siết chặt đau đến nghẹt thở..
-"Không đúng..."
Cô ấy đâu, ánh mắt hắn dò tìm xung quanh, Noãn Noãn của hắn rốt cuộc đang ở đâu?
Nhìn dáng vẻ gượng gạo ngạc nhiên đến mất phương hướng của Hàn Thiên Dạ ông ta đắc ý vô cùng, trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con, yếu kém đến như vậy.
-"Con trai yêu dấu có hài lòng về những gì con nhìn thấy không?"