Cô vẫn không tin được 100%, thường thì đàn ông ai cũng nói những lời đó cả, cô rất vui vì anh nói thế nhưng vẫn còn sợ.
Cảm thấy cô vẫn còn chưa yên tâm, Phạm Thiên nói thêm.
"Tuệ An! Em chính là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng có thể bước vào cuộc đời của anh.
Người anh yêu chỉ có thể là em."
Âm thanh như những nốt nhạc phát ra từ đàn piano, một chất âm thanh vừa nhẹ nhàng lại vừa vang xa, lại còn chạm vào trái tim cô.
Những thứ xung quanh hầu như không còn quan trọng bằng anh nữa, đôi mắt cô ngấn lệ, những giọt nước pha lê lại rơi xuống tí tách.
Đôi mi của Lý Tuệ An bị dòng nước mặn nhấm chìm làm cho nó đen láy và dày hơn, khiến mắt nặng trĩu.
Cái hàm răng trên mím môi lại cắm vào bờ môi nghiến lại như muốn cắn nát cái môi nhỏ của cô.
Phạm Thiên một lần nữa hỏi ý kiến của Lý Tuệ An:
"Được không Tuệ An?"
Cô không nói, nhưng hành động từ phần đầu lại trả lời thay lời nói.
Cô gật nhẹ đầu, cúi gầm xuống dưới thân dưới tránh đi ánh mắt ngại ngùng của bản thân.
Phạm Thiên rất vui vì câu trả lời của cô, nhưng cô lại khó chịu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lý Tuệ An hành động nhanh lẹ, khuôn mặt ngước lên dùng bàn tay bám víu lấy cái hàm to lớn đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ từ bên ngoài.
Đây như là lời cô muốn nói rằng cô yêu anh như thế nào, dù hơi nhanh nhưng đều là thật lòng.
Phạm Thiên thuận theo ý cô, dùng hai tay giữ lấy đằng sau tóc cô để tránh cô mất đà mà té.
Anh hôn tặng cô một cách thật mạnh bạo, dùng tất cả tinh túy bên trong của hai bên trao đổi với nhau.
Cái đầu lưỡi khuấy động bên trong khoang miệng của cô, hai đầu lưỡi hồng hồng đỏ đỏ trao đổi với nhau.
Tiếp theo là Phạm Thiên dùng miệng nút nhẹ lưỡi và môi của Lý Tuệ An, son của cô nhanh chóng bị lấm lem đỏ hết cả đôi bên.
Anh càng hôn càng mạnh vừa mới thực hiện chưa lâu đã làm cho cô nàng không có kinh nghiệm khó thở rồi.
"Ưm..."
Cô kêu lên một khiến mũi muốn hít thở bình thường nhưng lại không thể, hai mày vẫn là như cũ cau lại khó khăn, tay cô đặt lên bờ ngực nóng bỏng của Phạm Thiên lấy đà.
Hôn thôi thì chưa đủ cho một tình yêu người lớn, một bên tay Phạm Thiên đặt trên mái tóc dần hạ xuống lưng, rồi đi thẳng xuống eo và hông.
Tay anh trượt thẳng trên cơ thể có bộ đồ có chút mỏng hơn thường ngày này, không yên tâm sờ mó bờ mông của Lý Tuệ An.
Cái đáy áo bị anh thuận tiện cho tay vào bên trong, bàn tay lạnh chạm vào vùng lưng ấm áp khiến cô nhận ra.
Lý Tuệ An bất ngờ mở mắt, Phạm Thiên vẫn không ngừng tay cho dù hiện tại cô đang đánh nhẹ vào tay anh.
Hơi thở bên trên bị anh chiếm đóng thì nói bằng cách nào đây? Phạm Thiên nâng bàn tay úp mặt trong bóp nhẹ vào cái eo be bé của cô.
Anh dừng hôn, khi thả ra môi Lý Tuệ An thì cô hít lấy hít để không khí trong lành, mệt đến lã người.
Phạm Thiên giữ vững bản năng thú tính bên trong, anh vẫn giữ quy cũ hỏi cô.
"Điều này liệu anh có thể làm hay không?"
Anh vừa nói bàn tay lại chỉ dẫn cô bằng cách xoa eo và dần chạm xuống vòng ba, cô ngạc nhiên vì anh lúc này.
Cô biết nếu như là đàn ông thì sao không ham muốn cho được, huống chi anh đã là người cô đơn ba mươi năm, theo lời anh nói thì cô là người đầu tiên anh yêu.
Lý Tuệ An không nỡ khiến anh thất vọng, tất cả thì đều là những việc vợ chồng nên có, cô không còn là con gái tuổi đôi mươi nữa rồi, Lý Tuệ An đã là người có chồng, chuyện này đều là bình thường.
Cô mở giọng khàn khàn: "Nhưng đây là nơi làm việc, họ sẽ nhìn thấy mất."
Phạm Thiên cười ấm, anh lại hôn nhẹ Lý Tuệ An một cái vào môi một cái "chụt" rồi cất giọng.
"Không sao, nơi này không ai dám vào cả.
Cả văn phòng này đều là ba và anh trai anh phân phó, dạo này họ thấy em cứ đến đây nên nhờ đội trưởng dặn dò không ai vào bên trong này."
Cô khá bất ngờ vì chuyện này: "Ra là thế à? Hèn chi mấy hôm nay ra ngoài em cứ thấy mọi người nhìn mãi, nhưng mà Hạ Hạ vẫn vào được mà? Anh lại gạt em à?"
"Anh không gạt em, là do Hạ Hạ đi cùng em nên anh không cản."
Lý Tuệ An bĩu môi khó chịu nói: "thế còn cô bác sĩ Trịnh Châu đó thì sao, lâu lâu em còn thấy cô ta đi đi lại lại ở đây thì anh nói như thế nào đây?"
Phạm Thiên cười nhẹ, biết là cô đang ghen lập tức trình bày rõ, anh đưa tay lên vén mái tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm sang bên mang tai vừa vén tóc vừa nói.
"Đó là chuyện của hôm trước, sau lúc đó anh cũng đã nói lại rồi sẽ không ai quấy rầy nữa đâu."
Cô nghĩ anh cứ như đây là nơi riêng tư của một đại gia không bằng, anh làm lính cứu hỏa chứ có phải đến làm thiếu gia tài phiệt đâu mà có quyền ra lệnh cơ chứ.
Nhưng hình như cô cũng nghe anh nói là bố anh làm cục trưởng cảnh sát nên cô nửa tin nửa ngờ.
Anh hỏi lại lần nữa sau những trận nghi ngờ của cô:
"Thế là em đồng ý rồi đấy nhé?"
"...!Ừ...!Ừm."
Cô ấp úng đáp lời, hai má Lý Tuệ An đỏ hơn một chút ánh mắt không dám nhìn anh.
Nhưng cô viết tiểu thuyết đã lâu, những cảnh H+ Lý Tuệ An đã thử qua, không tránh được việc ham muốn của một cô gái tuổi 25 như cô.
Anh cong khóe môi mãn nguyện, Phạm Thiên chốt hạ câu cuối.
"Anh bắt đầu nhé!"
Chưa kịp trả lời anh đã dùng cái môi hút vào cổ Lý Tuệ An, dùng môi, lực hút và lưỡi làm cổ Lý Tuệ An đỏ ửng đan xen tím bên trong dấu hôn đó.
Cảm giác này thật lạ lẫm với cô, Lý Tuệ An có hơi ngứa ngáy.
Bàn tay Phạm Thiên đã đặt ở bên trong áo cũng bắt đầu hành động, anh kéo hẳn tay lên trên vòng một, nơi áo lót che lại vòng một đó.
Phạm Thiên mạnh mẽ dùng hai tay anh chạm vào bầu ngực ấm áp thông qua một lớp áo lót, dây áo nới lỏng cũng thuận tiện cho anh.
Anh ấy lấy bàn tay lành lạnh đưa gần tới bầu ngực, lập tức khiến Lý Tuệ An rùng mình.
Cô ôm chặt cổ anh và thì thầm bên tai Phạm Thiên.
"Cảm giác này...!Lạ quá...".