Khi Ngọc học xong thì gọi điện cho Nguyên.
Sáng nay anh nhắc cái gì đó bên tai, nhưng cô còn đang mơ ngủ nên không nhớ rõ lắm, giờ phải hỏi lại.
– Anh ơi, tối nay em đi dự tiệc của một người bạn lâu rồi không gặp.
Em về hơi muộn một chút có được không?
Bên kia điện thoại, Nguyên hơi ngập ngừng, sau khi xì xào gì đó mới trả lời:
– Vội lắm à?
– Bạn thân thiết từ nhỏ, lâu lắm rồi tụi em mới gặp lại.
À mà ban sáng nay anh bảo gì em đấy nhỉ? Em không nghe rõ.
– Vậy thì thôi, không có gì quan trọng lắm, để anh báo với mẹ.
Em chú ý về sớm, đi đường cẩn thận hoặc để anh nhờ người đến đón.
Tối hôm nay anh cũng không có nhà.
Nhớ ra cái gì đó, Nguyên nói tiếp:
– Mà thôi, lát nữa em ghi địa chỉ của cậu bạn, đừng có về nhà một mình.
Nếu anh về trước thì đến đón em, còn không thì em chờ anh đón.
– Cái đó… cảm ơn anh nhiều lắm.
– Ngọc chợt ngọt ngào cười tủm tỉm, làm người đàn ông trong điện thoại rất ngạc nhiên…
– Cảm ơn cái gì?
– Thì chỉ cảm ơn thôi, có gì không được chắc?
Cúp máy xong, Thế Anh cũng tất tả chạy đến từ phía văn phòng khoa.
Cậu ấy nhìn xung quanh hỏi Nga chạy đâu rồi, Ngọc chỉ đành nói thật là Nga phải về nhà, đến chiều muộn mới đi được.
– OK, vậy giờ chúng ta đi trước đi.
Thế Anh nói xong không chờ Ngọc trả lời đã lôi lôi kéo kéo cô lên xe.
Hôm nay cậu lái ô tô đến, kèm với bộ vest thanh lịch đã biến người thiếu niên năm nào trở thành người đàn ông trưởng thành và trầm ổn.
– Sao thế? Mặt tôi bẩn hả?
– Không phải.
Đang nghĩ là sao cái mặt như thế này của cậu mà còn chưa có người yêu chứ?
– Nếu tôi nói tôi có người yêu rồi thì sao?
– Ô, ai vậy? Tôi có biết không? Xem nào, để chuẩn bị xem phải mừng phong bì bao nhiêu nào.
Thế Anh lại phì cười, mà trên mặt hiện rõ một vẻ lúng túng và vui mừng:
– Sớm muộn gì Ngọc cũng biết thôi.
– Gì mà úp úp mở mở thế?
Ngọc hiện tại đang mặc quần áo giản dị để đến trường, không quá phù hợp để đến buổi tiệc: nên Thế Anh mới đề nghị cô tìm một shop thời trang để chọn lễ phục.
Ngọc nghĩ cũng đúng, bèn để Thế Anh tự chọn cửa hàng và trang phục, còn mình nghe theo.
Cậu mới về nước, bạn thân không nhiều, nếu cô ăn mặc xuề xòa chẳng khác nào khiến cậu bị cười chê.
Thế Anh chọn cho Ngọc một bộ váy máu xanh xương đính đá lấp lánh, vừa mới nhìn đã biết quý trọng.
Ngọc bỗng nhiên thấy không quá ổn:
– Bộ này đắt quá.
Chọn một cái bình thường thôi.
– Cậu cứ chọn bộ này đi.
Ngọc bấm ngon tay thầm tính xem mình phải nhịn ăn sáng bao nhiêu bữa mới có thể mưa được bộ váy này, càng tính càng đau lòng.
– Được rồi, vậy tôi lấy bộ này.
Chị tính tiền giúp tôi nhé.
Ngọc vừa nói vừa lấy thẻ thanh toán của mình ra cho nhân duyên quẹt, Thế Anh tuy đứng bên cạnh mà muốn ngăn cũng chẳng kịp.
Cậu chỉ đành thở dài:
– Cậu thật là, tính tình bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Muốn cậu nợ một bữa cơm thôi cũng khó quá.
– Mối quan hệ bạn bè lâu dài muốn có được chẳng phải điều quan trọng nhất là sòng phẳng sao? Thôi được rồi, đừng kêu ca mãi nữa, đi thôi không muộn rồi đó.
Khi hai người tần ngần ra khỏi cửa hàng cũng đã chiều muộn, Thế Anh đưa Ngọc đến nhà mình lúc ấy đã đông khách khứa.
Cô lóng ngóng theo bước chân của cậu, váy vấp lên vấp xuống, thầm mắng mấy cái đồ lễ phục dự tiệc này thật là phiền phức.
Thế Anh thấy vậy đưa bàn tay to rộng của mình ra, ra hiệu cho cô để tay mình lên đó.
– Không cần đâu… – Ngọc nói.
Cô cũng không vô dụng đến nỗi cần người đỡ, huống hồ cô đã có chồng, nếu như để người khác thấy chẳng biết sẽ tạo nên hậu quả gì.
Vậy mà Thế Anh không nhìn thấy sự cự tuyệt và khó xử trong mắt Ngọc, cậu vẫn quyết cầm tay kéo cô đi.
Hai người lướt qua những ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Ngọc thì cúi gằm mặt trốn tránh, còn Thế Anh thì tươi cười chào hỏi với mọi người.
– Cô gái kia xinh đẹp quá.
– Đẹp thật, này là bạn gái của Thế Anh à?
– Chắc thế đấy.
Hôm qua mẹ Thế Anh đi khắp nơi kể là con trai về nước còn sắp giới thiệu bạn gái.
Ha ha.
Dì Loan thấy con trai ở nước ngoài mãi chẳng yêu đương gì cả đã sốt hết cả ruột lên rồi.
– Đúng là trai tài gái sắc, ha ha.
– Đâu có đâu, dì Loan còn đi khoe khắp nơi là con dâu mình có tài nữa.
Những lời khen ngợi bàn tán lọt vào tai Ngọc làm cô hốt hoảng.
Thật không ngờ được rằng có ngày mình lại bị nhầm là bạn gái của Thế Anh.
Cô giữ tay cậu bạn lại, thấp thỏm hỏi:
– Cậu không nghe họ nói gì hả?
– Nghe mà.
– Thế Anh thản nhiên cười rạng rỡ.
– Nghe sao còn không đính chính, nhỡ bạn gái của cậu nghe thấy hiểu lầm thì sao?
– Người ta nghĩ gì sao mà cản được? Hơn nữa mẹ tôi nói quá thế thôi, nếu có thật thì cô ấy cũng không ghen với cậu.
Ngọc vẫn cảm thấy khó tin như thế nào, bèn lầu bầu nhắc nhở cậu bạn.
– Xưa chúng ta còn nhỏ thì không nói, nhưng giờ lớn rồi.
Cậu sẽ có người yêu, còn tôi…
Ngọc còn chưa nói xong, một nhân viên bê đồ ăn lên đột ngột bị tuột tay, làm cả một đĩa đồ ăn nóng chuẩn bị đổ ập về phía này.
Thế Anh phản ứng nhanh hơn rất nhiều, kéo cô vào trong lòng mình, hứng trọn cả đĩa đồ ăn lên lưng.
– Cậu có sao không?
Ngọc nhìn Thế Anh, ấp úng không nói lên lời, một tay thì lấy khăn gạt đồ ăn trên áo của cậu xuống.
May mà món này không quá nóng, chỉ mỗi tội nước sốt khá bẩn và cái đĩa đập vào lưng đau buốt.
Thế Anh xua tay an ủi cô không sao.
– Ôi Thế Anh! Con có sao không?
Một người phụ nữ mặc đồ sang trọng tiến lên xoay người Thế Anh vòng vòng để xem có bị thương chỗ nào không, ắt hẳn là dì Loan trong miệng người khác, cũng là mẹ của cậu.
Thế Anh vẫn cười được rất tươi, kéo Ngọc đang lo lắng cho mình ra trước mặt mẹ:
– Con không sao.
Mẹ, đây là bạn của con…
– Ngọc?
Dì Loan kêu lên một tiếng ngạc nhiên.
Ngọc lục tìm trong trí nhớ của mình, cô chưa từng gặp mẹ Thế Anh bao giờ, nhưng quả thực mặt của dì Loan rất quen.
– Dạ… dì Loan ạ?
Lúc này thì Ngọc đã nhớ người từng xuất hiện trong buổi tiệc mừng đám cưới của mình.
Cô còn rót rượu và trà cho Nguyên đi kính dì, mà hôm đó có quá nhiều khách nên không nhớ hết nổi.
Thế Anh ở bên cạnh cũng nhìn hai người qua lại tỏ vẻ khó hiểu:
– Hai người quen nhau ạ?
– Tất nhiên rồi.
Vì đó là vợ của anh..