Ép Khô Nam Phụ

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Trong lòng mỗi người đều tồn tại một lực kiềm chế khát vọng tình dục hoặc nhiều hoặc ít. Còn khác nhau lớn nhất giữa thiện và ác, ánh sáng và bóng tối, cũng chính là lực kiềm chế này. Một ý nghĩ bước vào ánh sáng, một ý nghĩ rơi vào bóng tối.

Mộc Khanh Khanh mang danh hiệu màu đỏ ánh mắt si mê, cẩn thận nhìn chằm chằm thiếu niên tinh linh bị cô phác gục trên mặt đất, thân thể hắn tràn ngập hương vị sạch sẽ mị hoặc mê người, thiếu niên hình dáng ngây ngô, diện mạo yêu mị hoặc nhân, một đôi mắt hoa đào mê người chớp tới chớp lui quyến rũ cô, một đôi tai nhọn tinh xảo còn đang run rẩy, phát ra tín hiệu và ám chỉ nào đó chọc người phạm tội, khiến cô sao có thể nhẫn nhịn hơn nữa đây?

Huống chi, một chút cô cũng không muốn nhịn, không cần nhịn nữa.

Mộc Khanh Khanh chỉ tùy tay liền phóng ra một thuật giam cầm hệ phong, giam cầm đôi tay vô lực phản kháng của hắn lên đỉnh đầu, cả người đều trở nên hơi si mê, cô mang theo chút ấm ức, nhẹ nhàng nói: "Ai bảo ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy chứ? Hơn nữa còn là người ta cần phải công lược..." Thanh âm dần dần hạ xuống, lời chưa nói hết đã bị nuốt hết giữa môi răng giao hòa của hai người.

Giá trị nhan sắc của Lam Linh Nhi có cao hay không thì cô không biết, nhưng nếu đến khi gặp được Lam Linh Nhi, Dung Ly lại lần nữa nhất kiến chung tình với cô ta... Trước không đề cập tới con đường công lược sẽ có bao nhiêu khó khăn khi tiến hành, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên tinh linh mê người này không thuộc về mình nữa cũng đủ để khiến Mộc Khanh Khanh bực đến phát hỏa.

Không chiếm được trái tim của một tên đàn ông nhan khống, thì vẫn có thể chiếm được thân thể tinh xảo tươi mới ngon miệng của hắn trước mà!

Chiếm được thân thể hắn...

Ý tưởng này đã từng chỉ là một sự ảo tưởng miên man bất định của cô, chưa từng hy vọng sẽ thực hiện được. Nhưng đối với Mộc Khanh Khanh hiện giờ dục vọng trong lòng đã bị phóng đại mà nói, lại biến thành một đóa hoa anh túc nở rộ, khó có thể cự tuyệt được dụ hoặc và hấp dẫn.

Môi lưỡi của thiếu niên tinh linh đều là non nớt thơm mềm không chứa thành thục, mang theo hương vị thanh ngọt của hoa quả thuộc về thiên nhiên. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Mộc Khanh Khanh tựa như một con sói đói, đói khát mà đòi lấy toàn bộ của hắn, không chỉ có kêu gào cướp lấy tất cả dịch thơm trong miệng hắn, còn dây dưa quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại giao hoan chơi đùa cùng mình.

Một nụ hôn qua đi, cặp mắt hoa đào kia của Dung Ly đã nổi lên ánh nước long lanh, chỉ bạc dâm mỹ kéo ra từ giữa môi răng vừa chia lìa của hai người, hai tai nhọn run rẩy đều đã biến thành màu hồng nhạt.

"Thoải mái không? Dũng sĩ thân ái... của ta?"

Đôi mắt hồng nhạt của Mộc Khanh Khanh mê ly, cánh môi lúc đóng lúc mở, lượng nước bọt chảy ra càng thêm rõ ràng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh từ trên má hắn nhẹ nhàng xẹt qua, lòng bàn tay hơi lạnh mang đến cảm giác kỳ diệu khiến trái tim Dung Ly hơi mất khống chế mà run lên.

Dung Ly đang ở phía dưới chớp chớp mắt, một đôi tai nhọn cũng rung động theo, lời nói ra khỏi miệng hơi do dự rối rắm lại có hơi chờ mong kích động, "Ta nên nói thoải mái hay nên nói không thoải mái đây?"

Bởi vì hắn cũng không chắc chắn được câu trả lời nào mới có thể khiến cốt truyện tiếp tục phát triển theo phương hướng mười tám cộng nữa.

Mắt hồng của Mộc Khanh Khanh hơi lóe, rồi sau đó chỉ nhẹ nhàng cười, lại cúi đầu hướng vào cổ hắn, "Mặc kệ ngươi có thoải mái hay không, hôm nay ngươi vẫn sẽ bị ta ăn luôn."

"Hít --" một trận đau đớn đột nhiên ập đến khiến Dung Ly hơi chấn kinh, là hắn hiểu sai rồi à? Cô thật sự muốn ăn hắn? Chứ không phải "Ăn" hắn?

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Nghe được tiếng rên đau của hắn, Mộc Khanh Khanh bị quấy rầy thoáng ngẩng đầu lên, lại phát hiện thanh HP của hắn đang giảm xuống, lời trào phúng có thế nào cũng không ngăn được, "Thật là yếu ớt, cậu bé tinh linh vị thành niên da mịn thịt mềm."

Tuy rằng trong miệng đang biểu đạt sự bất mãn đối với hắn, nhưng Mộc Khanh Khanh vẫn phóng ra cho hắn một thuật trị liệu cấp thấp nhất, lại vận dụng đặc quyền duy nhất của một NPC: Phát phần thưởng nhiệm vụ.

Từng đợt kim quang hiện lên, chờ đến khi Dung Ly hoàn hồn, phát hiện chính mình vậy mà đã là trạng thái mãn kinh nghiệm cấp 10.

"Vừa hay, tinh linh nhỏ vị thành niên vẫn thích hợp với ngươi nhất."

Chuyện xảy ra sau đó hết thảy đều là nước chảy thành sông.

Mộc Khanh Khanh bóc ra từng mảng trang phục tân thủ vốn không có một chút tác dụng che lấp trên người Dung Ly, thân thể dưới thân trần trụi sạch sẽ khiến cô không khỏi khát khô cả cổ, mới vừa rồi rõ ràng đã uống qua nhiều nước bọt thơm ngọt như vậy, nhưng lại vẫn miệng đắng lưỡi khô.

Phần cổ bạch ngọc mềm mại của Dung Ly đã không còn dấu vết của khi nãy nữa, lại bóng loáng như lúc ban đầu. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Mộc Khanh Khanh không thỏa mãn một chuyện này rốt cuộc cũng duỗi tay, hướng về phía tai nhọn của hắn, nhẹ nhàng cọ xát một mảnh thịt mềm kia.

"Ưm a -- đừng, đừng chạm vào lỗ tai." Tai nhọn nhạy cảm bị chạm phải khiến Dung Ly cũng không nhịn được hô hấp dồn dập, khi cô bắt đầu có ý xấu ma xát vành tai hắn, tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong miệng hắn phát ra cũng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng Mộc Khanh Khanh lại không chút để ý đến sự phản kháng của hắn, ngược lại còn càng thêm tùy hứng, ái muội khóa ngồi bên hông trần trụi của hắn, đưa ngón tay tiến vào trong miệng đang khẽ nhếch của hắn, gia tăng đâm thọc khiêu khích đầu lưỡi của hắn, "Ta thích lỗ tai của ngươi, khi vừa mới gặp dáng vẻ tinh linh vừa đơn thuần vừa đáng yêu của ngươi thì đã muốn sờ ngay rồi." Một tay khác của cô mềm nhẹ vuốt ve vành tai nhọn mang hình dạng mê người kia.

Việc áp chế cảm giác ngượng ngùng khi quần áo của cô đều chỉnh chỉnh tề tề, còn chính mình lại là trạng thái trần truồng như vậy không thể tiêu diệt dục hỏa đã bị khơi mào của hắn, ngược lại còn làm sưng to đã có phản ứng của hắn càng thêm đứng thẳng rõ ràng. Bị kích thích đến mức toàn thân đều tinh tế run rẩy, muốn phát tiết phần khoái ý điên cuồng này nhưng Dung Ly lại không có cách nào, ngay cả quyền lợi rên rỉ ra tiếng cũng bị tay cô tịch thu.

"Dáng vẻ đỏ mặt của ngươi thật là đẹp mắt, rõ ràng là diện mạo yêu mị, lại bị đưa vào trong loại cơ thể non nớt đơn thuần như thiếu niên tinh linh này." Liếm liếm khóe miệng, giữa hai chân không biết đã chảy ra ướt át từ khi nào, cô sảng khoái nói ra cảm nhận của mình, "Chỉ là nhìn dáng vẻ tai nhọn run rẩy của ngươi, vậy mà ta đã ướt luôn rồi... Đều tại ngươi hết..."

"Ư, ha động... Ta muốn... Ưm động..." Ngón tay làm loạn trong miệng làm lời hắn nói ra hơi mơ hồ không rõ, nhưng lại có thể rõ ràng biểu đạt ra khát vọng và dục cầu của hắn, dục hỏa đốt người, nhưng lại không thể cử động dù chỉ một chút.

Chỉ có thể đơn phương thừa nhận mà không thỏa mãn được đã sắp làm hắn phát điên rồi. Hắn muốn xé rách quần áo cô, muốn vuốt ve thân thể cô, muốn chạm vào tai nhọn của cô, muốn tiến vào trong cơ thể cô...

Nghe thấy lời hắn nói, Mộc Khanh Khanh ngừng lại, rút ngón giữa và ngón trỏ đang đặt trong miệng hắn ra, giữa hai ngón tay lôi kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng manh làm người ta mặt đỏ tim đập. Đưa ngón tay ướt đẫm để sát vào cánh mũi, mỗi tinh linh đều có thói quen sạch sẽ, nhưng trong nước bọt trong suốt kia lại truyền đến vị thanh ngọt đã đánh mất sự chần chờ vốn rất nhỏ của cô, trong miệng ngậm lấy một đốt ngón tay mà tinh tế phẩm vị, "Có thể cho ngươi động, nhưng phải thông minh chút, hiểu không?" Nói xong, dò đầu lưỡi ra cuốn lấy số nước bọt còn sót lại trên ngón tay.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui