Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Bọn cướp chồng chất vết thương? Đây là ý gì? Chẳng lẽ trước khi Ngô Hạo tới, đã có người cứu cô sao?

Mi tâm Hứa Ôn, cau chặt lại.

"Không sai, trước khi anh đến, có người đã ra tay cứu em trước..."

Từ đầu đến cuối Ngô Hạo chưa hề liếc mắt nhìn Hứa Ôn một cái, nhưng hắn có thế như đoán được nghi hoặc dưới đáy lòng cô, nhàn nhạt lên tiếng, trả lời đáp án.

Ánh mắt Hứa Ôn bỗng dưng trợn to, cô mím môi, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Anh nói, ngày đó người cứu em thật sự, kỳ thật vốn không phải là anh?"

"Lúc ấy bên cạnh em, kỳ thật chỉ có năm tên bắt cóc, sau này một tên ở trong đó, cảnh sát từ trong con sông sau nhà xưởng bỏ hoang tìm thấy, nếu anh đoán không sai, người cứu em, hẳn đã ôm suy nghĩ muốn đồng quy vu tận, mang theo tên cướp đó vào trong dòng sông, nhảy ra cửa sổ."


Ngô Hạo không trả lời thẳng câu hỏi của Hứa Ôn, mà kể lúc hắn đuổi tới, nói những gì hắn nhìn thấy toàn bộ và phỏng đoán của mình, nói cho Hứa Ôn.

Sau khi nói xong, hắn trầm mặc một lát, giơ tay lên, từ trong túi lấy một cái đồng hồ, chậm rãi đưa sang trước mặt Hứa Ôn: "Cái đồng hồ này, là đêm đó, anh nhặt được từ chỗ em bị bắt cóc."

Hứa Ôn nhìn chằm chằm đồng hồ ở trong bàn tay của  Ngô Hạo vẻ mặt chấn kinh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, nhận lấy.

Mượn ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn gần đó, cô cẩn thận quan sát đồng đó kia rất lâu, cảm thấy  nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã nhìn thấy ở nơi nào.

Ngô Hạo hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hứa Ôn, sau đó tầm mắt liền rơi trên đồng hồ trong tay cô, vừa lúc một cơn gió lướt qua cửa kính, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, Ngô Hạo nghe thấy rõ ràng tiếng kim đồng hồ chạy, hắn theo tiết tấu, dưới đáy lòng đếm vài tiếng, không nói thẳng cho Hứa Ôn chiếc đồng hồ này của ai, mà chỉ trực tiếp mở miệng nói: "Lúc anh lái xe chở em về thành, gần chỗ em bị bắt cóc, có thấy được một chiếc xe, bảng số là..." Sau đó miệng Ngô Hạo đọc ra một chuỗi dãy số mà Hứa Ôn rất quen thuộc.

Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt đều như dừng hình.


Hứa Ôn nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, quên cả hô hấp, quên cả nhịp tim đập.

Trong đầu cô, đọc lại bảng số Ngô Hạo nói, lặp đi lặp lại một hồi rất lâu, sau cùng mới trở thành ba chữ: Lục Bán Thành.

Bảng số của Lục Bán Thành... Hắn vô duyên vô cớ gì lại chạy đến vùng ngoại thành? Đêm cô gặp chuyện không may kia, hắn đã hẹn cô gặp ở Thiên Kiều bên cạnh nhà hàng "Kim bích huy hoàng"... Cùng với những suy nghĩ này, lướt qua đại não Hứa Ôn, cô bỗng nhiên phản ứng lại, khó trách cô cảm thấy chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay sao nhìn quen mắt như vậy, đồng hồ này không phải là chiếc mà Lục Bán Thành đeo quanh năm kia sao?

Ngô Hạo vừa mới nói, đã nhặt được chiếc đồng hồ này ở chỗ cô gặp chuyện không may... Cho nên, trước khi Ngô Hạo đến, người cứu cô là...

Mặc dù Ngô Hạo không nhìn Hứa Ôn, nhưng qua  bầu không khí xung quanh, hắn có thể cảm giác được cô đã biết ai là người cứu mình, nhưng hắn vẫn nói lại một câu: "Đêm đó, người cứu em thật sự là Lục Bán Thành."

Cả người Hứa Ôn run mạnh, chiếc đồng hồ từ đầu ngón tay rơi xuống, rơi ở trên mái nhà.

Nghe thấy giọng Ngô Hạo, hắn không quay đầu nhìn vẻ mặt cô gái, thậm chí hắn cũng không dám nghĩ ánh mắt lúc này của cô ra sao, giọng nói lẳng lặng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Do hắn cứu em, cho nên chân mới tàn phế."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận